Cũng có những lúc người bên cạnh hỏi, trong đầu đang nghĩ gì, nhưng tôi không biết nói gì. "Trống rỗng", có khi là vì lười kiểm tra xem đang có gì trong đầu hay trong lòng mình, nhưng cũng có những lúc nó "trống rỗng" thật.
Trạng thái này xảy ra khi trước đó có quá nhiều thứ rối rắm và nặng nề trong một khoảng thời gian. Cho đến khi tôi bị quá tải và ngừng suy nghĩ về nó, thì trong đầu trở nên trống rỗng một cách vô thức.
Nhưng cảm xúc thì không khi nào trống rỗng. Kể cả khi trong đầu trống rỗng, tôi cũng cảm thấy chút bất an (vì sao mình trống rỗng) pha lẫn chút nhẹ nhõm (thôi không cần làm gì nữa).
Và như thế thì tôi sẽ không trả lời là "trống rỗng" nữa. Tôi sẽ nói về cảm xúc mà tôi đang cảm thấy, còn cái đầu chưa suy nghĩ được gì thì hãy tạm nghỉ ngơi.
Khi suy nghĩ và cảm xúc có thể "đỡ đần" cho nhau như thế, chủ nhân của chúng được bình yên hơn.