Hiển thị các bài đăng có nhãn Những chuyện đã qua. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Những chuyện đã qua. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 17 tháng 10, 2025

ĐI QUA TUỔI 40 (6)

 


THÂN TÂM TƯƠNG ỨNG

Tôi không phải là học sinh giỏi trong khoá thiền. 

Tôi ngồi ở giữa lớp, ở phía trên tôi người ta ngồi được khá hơn tôi nhiều. Tôi tê chân, tôi mỏi lưng, tôi buồn ngủ. À mà, sau này tôi mới biết là ở phía sau tôi mọi người còn chật vật hơn thế. Ban tổ chức có lẽ đã đánh giá cao hồ sơ của tôi nên cho tôi ngồi trên một chút.

Chúng tôi ăn chay, ăn ít, ngủ ít, không giao tiếp, không đọc, không viết. Chỉ có ngồi thiền, đi dạo, vệ sinh cá nhân, ngủ.

Trong thiền đường, các thiền sinh ngồi phía trước tôi là các thiền sinh cũ. Họ thật thoải mái. Trong khi đó những thiền sinh mới như tôi không thể qua được một thời thiền mà không giải lao tại chỗ ba bốn lần, hoặc hơn. 

Chúng tôi được dạy tập trung vào hơi thở, và kéo ý thức trở về mỗi khi thấy nó không còn ở cùng hơi thở nữa. Tôi bắt đầu tò mò, tâm trí của mọi người đang làm gì? Điều gì đang diễn ra bên trong họ? Rồi tôi nhận ra rằng trong phần lớn thời gian, tâm trí tôi không ở cùng hơi thở. Và tôi vẫn luôn ngồi xiêu vẹo, và giải lao thường xuyên trong suốt thời thiền.

Và rồi tôi bắt đầu nhận ra rằng, cái sự xiêu vẹo, nghiêng ngả của tôi là một biểu hiện không giống ai, trừ một thiền sinh nữa ở phía trước cũng có biểu hiện tương tự. Trong khi các thiền sinh khác có vẻ ngày càng ổn định hơn, thì chúng tôi ngày càng động đậy nhiều hơn. Phát hiện này làm cho tôi phân tâm.

Trong 10 ngày của khoá thiền, chúng tôi ngồi khoảng 100 giờ. Mỗi người được gặp riêng người hướng dẫn hai lần, mỗi lần hai phút. Đó là 4 phút mà chúng tôi được nói, còn lại là im lặng. 

Tôi nói với Cô về vấn đề của mình. Về cơ bản là, tôi không thể ngồi yên được vì cơ thể không chịu ở một tư thế nào cả. 

Cô bảo rằng đó là do cơ thể tôi không cân bằng, do bị tắc nghẽn bên trong khiến nó không lưu thông được. Trong đầu tôi nhảy chữ, “bế tắc”, và tôi hơi ngạc nhiên vì tôi vẫn đi đứng bình thường. Rồi Cô nói thêm rằng, cơ thể không thông thì nghĩa là trong lòng cũng không thông, vì thân và tâm tương ứng với nhau.

Tôi ngạc nhiên lẫn chút thú vị về chuyện “thân tâm tương ứng”. Tôi mang đến đây một trái tim thất bại và cầu mong. Không chỉ riêng việc tôi phải nghỉ làm vì hết năng lượng, mà còn là vì việc ly hôn. Đi lại ở toà án, đơn từ, đối mặt với chồng, có lỗi với con, là một nửa nguyên nhân làm cho tôi gục ngã. Tôi có bao nhiêu là oán trách, tiếc nuối, khổ sở, áp lực. Tôi đã nghĩ rằng lúc ngồi thiền, tôi sẽ nhìn thấy những điều đó, và tháo gỡ chúng đi. Nhưng giờ thì, tôi thậm chí còn không có cơ hội đó, vì tôi không thể thiền, bởi vì tôi không thể ngồi yên để nhập thiền. 

Điều này nghe có vẻ thê thảm, nhưng đồng thời cũng đưa đến cho tôi một ánh sáng mới. Có lẽ, mọi việc không như tôi nghĩ. Có lẽ, nỗi khổ của tôi không nhiều như tôi nghĩ. Mà trên tất cả, là tôi cần chăm sóc bản thân mình, từ cái thân của mình trước, rồi mới đến cái tâm. 

Nguyên tắc ở đây thật đơn giản: “Vấn đề nào nổi lên đầu tiên, thì đó là cái cần giải quyết trước.” 

Sự giản đơn này giúp tôi chấm dứt được việc lần mò trong đám rối của mình xem bây giờ mình cần làm gì, và làm gì trước tiên.

Tôi bắt đầu chú ý đến những phản ứng của cơ thể mình trong khi ngồi. Tôi thấy nó không nghiêng ngả một cách ngẫu nhiên, mà theo thứ tự. Đó là một quá trình tự điều chỉnh để về tư thế đúng, bắt đầu từ chân, và dần di chuyển theo cột sống lên thắt lưng và lưng trên. Một ngày ngồi thiền là một ngày vật lộn để chỉnh đốn tư thế. 

Đến tối khi ngả lưng xuống giường, tôi nghe thấy tiếng mạch đập ở những nơi đau mỏi. Tiếng mạch đập dồn dập như là một ống nước đang bị nghẹt cần được khai thông. Tôi nhận ra rằng, tình trạng khẩn cấp này đã luôn như vậy, thời gian có lẽ tính bằng đơn vị chục năm. Nhưng tôi không hề hay biết. 

Cơ thể luôn tìm cách báo cho ta tín hiệu, chỉ là ta không đủ quan tâm để mà thấy, mà biết.

Thứ Tư, 8 tháng 10, 2025

ĐI QUA TUỔI 40 (5)

 


BA NĂM DẪN ĐẾN MỘT NGÀY

Lần đầu tiên tôi nghe nói về khoá thiền là từ một người đồng nghiệp trong phòng ban của mình từ ba năm trước đó. 

Cậu ấy trẻ hơn tôi nhiều, nhưng là một người trầm tĩnh và ít tham gia vào những chuyện ồn ào nơi công sở. Cậu nói rằng đó là một trải nghiệm rất đặc biệt, rất đáng thử. Và cậu cũng nhấn mạnh rằng chỉ có thể tự mình đi và tự trải nghiệm lấy, chứ cậu khó mà mô tả được. 

Lúc đó tôi đã nghĩ bụng, nghe cũng hay, nhưng đi một mình buồn lắm, đợi khi nào cậu ấy muốn đi nữa thì tôi sẽ đi cùng. Nhưng cậu nhất quyết bảo rằng không phải vậy. Vì đây là trải nghiệm “một mình, quay về với chính mình”, 10 ngày không giao tiếp với ai, vì vậy, đi một mình thì tốt hơn là đi cùng với một ai đó. Trường hợp mà trong đoàn có người quen, thì cần báo với ban tổ chức để họ sắp xếp ở riêng và ngồi xa ra để tránh giao tiếp nhất có thể.

Hồi đó, tôi chưa thấy mình hợp với khung cảnh một mình kiểu vậy, nên tôi ậm ừ rồi thôi. Nhưng vì tính tò mò, tôi thấy chuyện này cũng thú vị, và thế là tôi mang kể chuyện này với sếp. 

Sếp tôi đã làm việc ở công ty ba năm. Lúc ấy công việc lẫn chuyện gia đình của sếp đang gặp nhiều rối rắm. Tôi biết vậy, nhưng cũng không giúp được gì hơn cho sếp, người đang ở bơi ở một tầng cao hơn.

Hai tháng sau đó, sếp đã nghỉ việc, và sếp nhắn với tôi rằng, sếp đã ghi danh khoá thiền, khi nào về sếp sẽ kể tôi nghe.

Vậy đó. Trong khi tôi còn đang mơ hồ không biết đến ngày nào mình mới đi, và liệu mình có đi hay không nữa, thì sếp đã cho tôi thấy rằng, chuyện đó có thể xảy ra bất cứ lúc nào mình muốn.

Một năm sau, đó là bây giờ. Tôi đã ở đây. Trong một thiền viện.

Thứ Hai, 6 tháng 10, 2025

ĐI QUA TUỔI 40 (4)


ĐẤU TRANH ĐỂ CÓ 10 NGÀY

Tôi quyết định sẽ đi khoá thiền 10 ngày. 

Bạn trai tôi phản đối. 

Đó là rắc rối mới của tôi. Từ ngày tôi dọn ra ngoài ở, đến nay đã được hơn một năm. Trong khoảng thời gian đó, tôi cũng đã bắt đầu một mối quan hệ mới.

Bạn là một người bạn thuở thiếu thời. Chúng tôi biết nhau từ hồi học lớp 10, tôi 15 tuổi, còn bạn 16. Cuối năm lớp 11, bạn bí mật gửi một bức thư tình, nhưng vì sợ quá mà bạn đã để nó bên trong tờ giấy bao của bìa tập mà bạn mượn của tôi để chép bài. Tất nhiên là tôi đã không nhận ra có bức thư ấy, còn bạn thì sợ đến nỗi tối đó đã chạy về nhà ba mẹ cách đó mấy chục cây số để tránh mặt tôi.

Phản đối tôi đi chỗ này chỗ kia là một trong những điều mà bạn thường hay phản đối tôi. Riêng việc tôi muốn đi thiền viện, thì bạn nói rằng bạn đang gặp rắc rối trong công việc, rằng người ta đang gửi giấy yêu cầu bạn trả lại lối đi mà anh mượn mấy năm qua để cho khách đi vào nhà hàng của bạn. Bạn nói bạn cũng căng thẳng chứ đâu có mình tôi, bạn cần có người ở cạnh, trong khi đó thì người bạn gái như tôi lại chỉ biết ôm lấy sự căng thẳng của riêng mình lên núi, thật là ích kỷ. Bạn còn sợ rằng tôi sẽ ngộ ra thứ gì đó và không về với bạn nữa. Rồi bạn tự chê trách mình vì không thể giúp người mình thương, nên người đó phải đi tìm bình yên nơi chốn khác. Bạn đổ sự bực dọc tràn lan ra những cuộc cãi vã giữa hai đứa.

Tôi vẫn sẽ đi. Tôi đã đăng ký khoá thiền thành công. Tôi đã lỡ việc này tháng trước, vì số người xếp hàng chờ đợi quá dài. Tôi thông báo với ba má tôi và những người thân thiết rằng tôi sẽ không liên lạc trong vòng 12 ngày tới.

Bạn cảm thấy bị tổn thương. Bạn thường hay nói nửa đùa nửa thật rằng bạn là người mong manh dễ vỡ, “mong em nhẹ tay”. Và bạn nói rằng "hạnh phúc đôi ta trông cậy cả vào em, vì anh có bao nhiêu tình yêu đã trao em hết rồi". Mặc dù không đồng ý, bạn muốn lái xe đưa tôi đi lên đó thay vì tôi có thể đi xe buýt cùng ban tổ chức.

Đoạn đường dài 150 cây số đi qua những đoạn xuyên rừng vắng vẻ. Trong xe của chúng tôi là một hỗn hợp dày đặc những cảm xúc: thương, giận, bực bội, cảm thông, tủi thân, an ủi, hụt hẫng, lo âu, háo hức.

Chúng tôi đến nơi sau đoàn một lúc. Bạn nhìn tôi vác ba lô vào trong, rồi lái xe đi. Các thiền sinh bắt đầu làm thủ tục. Trước khi tắt điện thoại để nộp cho ban tổ chức, tôi nhắn tin cho bạn để chào và báo với bạn rằng tôi ghi tên và số điện thoại của bạn vào phần thông tin liên lạc khẩn cấp. 

Tin nhắn không gửi đi được. Bạn đã chặn, vào một giây phút giận dỗi và bấn loạn nào đó trong lúc lái xe một mình trên đường về.

Chủ Nhật, 24 tháng 8, 2025

Đi qua tuổi 40 (3)

 


XUYÊN QUA NỖI SỢ

"Cầm lên được thì để xuống được”. 

Tôi thường nghe các anh các chú xung quanh nói vậy.

Đó là lời tuyên bố khi họ đang cố dứt khoát bỏ đi một sự đầu tư hay chấm dứt một mối quan hệ, nhất là chuyện tình cảm khi mà mọi việc trở nên dây dưa và không còn triển vọng. 

Người ta viện đến câu nói này khi mà người ta thấy nó thực sự khó. Nếu mọi việc dễ dàng, hàng ngày ta đặt lên để xuống nhiều lần những vấn đề khác nhau. Nếu mọi việc trong tầm kiểm soát, thì không ai còn nhớ đến câu nói này nữa.

Cái khó của tôi là: tôi không muốn. 

Thuở nhỏ, tôi luôn là một học sinh giỏi. Lớn lên, tôi cũng phấn đấu cho sự nghiệp của mình. Bốn mươi tuổi, tôi là giám đốc bộ phận, có chồng, có con gái, và một ít tài sản tích luỹ. Tôi có nhà để ở, tôi đi công tác, đi du lịch nhiều nơi trên thế giới, ở khách sạn 5 6 sao có nhà vệ sinh bóng lộn. Tất cả đều là ước mơ của tôi. Sao tôi có thể buông xuống những ước mơ của mình.

Vào cái ngày tôi nghỉ việc, tôi cũng vừa hoàn tất thủ tục ly hôn. Sau 5 năm chiến tranh lạnh, cuối cùng tôi đồng ý để chồng cũ chăm sóc con gái. Để đối lấy tự do, tôi chấp nhận ra đi một mình. 

Vậy là tôi trở nên vô sản. Không chồng, không con, không nhà, không sự nghiệp. 

Tôi đã từng nghĩ, điều đó thật khủng khiếp. Nỗi sợ như bóng tối ập đến, tôi như con ngựa dựng ngược lên và quay đầu, không thể nhìn xem phía trước có gì.

Rồi ngày qua ngày, khi nỗi đau thực sự đủ lớn, tôi nhắm mắt bước thêm chút nữa và hỏi thêm một câu: Nếu điều đó thực sự xảy ra, thì nó "khủng khiếp" là khủng khiếp như thế nào. Ngay khi tôi vừa chấp nhận rằng mình sẽ trở nên “vô sản”, thì trí thông minh tiềm thức xuất hiện: “Bỏ xuống, để lựa chọn, và lại cầm lên.”

Phải chi tôi đủ bình tĩnh để hỏi câu hỏi này sớm hơn. Nhưng giờ thì, tôi đã làm điều đó rồi.

Thứ Hai, 21 tháng 7, 2025

Đi qua tuổi 40 (2)

 


ĐIỀU ĐÁNG SỢ NHẤT

Có lần, cô đồng nghiệp người Malaysia hỏi tôi: 

- Nếu mà bạn có thể quay lại và lựa chọn lại lần nữa, thì bạn có lấy chồng không

- Có. -  Tôi trả lời không đắn đo.

- Tôi hỏi như vậy là vì thấy bố mẹ tôi cãi nhau và làm tổn thương nhau mỗi ngày, nhưng hai người vẫn ở bên nhau. Tôi thật bối rối giữa hiện thực và ước mơ về một cuộc sống gia đình hạnh phúc. Và nếu như tôi ở vào hoàn cảnh của mẹ tôi, thì tôi cũng không biết nên làm thế nào với đời mình.

- Tôi hiểu. Tôi biết có nhiều người thà không lấy chồng chứ không muốn rủi ro lấy phải một người không tử tế.

- Kể cả là lấy được người tử tế đi nữa thì vẫn có quá nhiều vụ chia tay vì không hợp, hết yêu, hoặc trở nên thù hận.

- Ừ.

Lần khác, trong một buổi cà phê, cô bạn tôi, một người sợ yêu, bộc bạch:

- Mình thấy việc có một người khác trong nhà mình, trong cuộc sống của mình quả là một chuyện lớn, với mình ai làm được chuyện đó thì thật là vĩ đại. Mình rất ngưỡng mộ. Nội việc sắp xếp cuộc sống của chính mình cho gọn gàng đã là một sự nỗ lực rồi.

- Ngược lại, - tôi bảo cô - mình thì rất ngưỡng mộ các cô gái có thể sống một mình mà vẫn ổn. Chỉ cần nghĩ đến chuyện sớm tối không có ai hỏi han, không ai bảo vệ là mình thấy chơi vơi, sợ hãi.

Tôi là kiểu ít đắn đo khi bước vào một mối quan hệ, bởi vì nỗi sợ hãi của tôi là khi phải sống một mình. Công thức này khiến cho tôi trượt dài trong cuộc hôn nhân thất bại của mình mà không có động lực nào để chấm dứt. Ban ngày, tôi làm việc ở một công ty có tiếng là áp lực. Tối về nhà, mệt rã rời, ăn vội bữa cơm để sẵn, nói chuyện với con gái một chút, giúp con làm bài tiếng Việt, rồi đi ngủ.

Tôi biết cuộc sống của mình không có gì vui. Tôi biết năng lượng của mình ngày càng cạn dần. Nhưng tôi cũng chưa đủ lý do để làm to chuyện. Tôi cho qua khi bị từ chối nói chuyện, bị phớt lờ khi ra quyết định trong gia đình, bị đuổi ra khỏi nhà bếp vì sợ đụng vô đồ đạc, bị cằn nhằn khi quên tắt đèn. 

Tôi đã không ý thức được rằng mình đang sống trong sự bạo hành ở một hình thức không bạo động nhưng rất tinh vi. Ít nhất, tôi được an toàn để không phải đối mặt với nỗi sợ của mình: sợ phải làm người bỏ chồng, sợ con buồn, sợ con giận và tổn thương, sợ phải nói chuyện này với cha mẹ, sợ bị thấy mình thất bại, sợ ra toà, sợ hậu quả gì đó mà mình chưa lường hết được, sợ một mình, sợ cô đơn, sợ bị thương hại… Một hỗn hợp đặc quánh và tối đen.

Thứ Sáu, 18 tháng 7, 2025

Đi qua tuổi 40 (1)

 


THÔNG ĐIỆP CỦA CƠ THỂ

Đó là vào năm 2018. Bốn giờ chiều ngày thứ tư, một ngày giữa tuần trong công sở. Tôi xách túi, bước ra khỏi văn phòng và đi về nhà. Giờ này, ở chỗ tôi đang làm, có thể được coi là giữa ngày, vì chúng tôi thường làm về muộn, tám chín giờ tối là chuyện thường ngày.

Tôi phải đi ra khỏi chỗ này vì đầu tôi đã ngừng làm việc. Đã mấy ngày qua tôi không thể đọc nổi tài liệu, không hiểu những gì đồng đội đang nói, và không biết phải làm gì cho họ.

Tôi đã bị quá tải. 

Ngồi trong xe trên đường về nhà, tôi không thể nghĩ gì. Về đến nhà, úp mặt xuống gối, tôi có hơi chút ngạc nhiên thấy mình bật khóc. Có vẻ lâu rồi chưa làm điều đó, nên hơi chật vật, hơi nghẹn.

Trong một thoáng, một cơn phẫn nộ bức xúc, hờn giận bùng lên như ngọn lửa. Bức xúc vì phải làm việc, phải lo toan cuộc sống quá nhiều. Hờn giận, vì ai đó, phiên bản nào đó bên trong con người này bắt tôi làm vậy, như trâu như ngựa.  Giận là đáng lắm nha, đừng ai bắt tôi phải cố gắng thêm chi nữa. 

Tôi quan sát cơn giận của mình. Sẽ mất bao lâu đây. Tôi đã sẵn sàng để ở cùng với nó. Nhưng nó đi nhanh hơn tôi tưởng. Một lát sau, tôi không còn thấy gì nữa. 

Lắng nghe một chút, tôi nghe sự hồi đáp của người vừa bị trách móc, người vừa bị oán thán là “bắt làm việc như trâu như ngựa”. Thấy thương. Oán trách đúng lắm. Hãy nghỉ ngơi đi. Sẽ không bắt phải làm nữa. 

Tôi ngắt kết nối với thế giới trong vòng một buổi chiều. Điện thoại của tôi vẫn luôn réo gọi, tin nhắn, email vẫn đến dồn dập. Nhưng giờ này, mọi thứ như lùi lại phía xa nhường chỗ cho một thứ mà tôi mới vừa nhận biết: cỗ máy này có thể bị sập. Chuyên nghiệp, trách nhiệm, vị trí xã hội, sự tôn trọng… tất cả đều là hoa lá trên cành. Cỗ máy thân tâm mới là gốc rễ.

Tôi quyết định sẽ nghỉ việc. Tôi cũng không tiết lộ nguyên nhân. Tôi nói rằng tôi mệt rồi, tôi muốn sắp xếp lại cuộc sống. 

Sếp tôi không hiểu được tình trạng “mệt” của tôi, vì vậy anh cho rằng lý do của tôi thật vớ vẩn, mệt thì đi nghỉ vài ngày đi mà. Trong một lúc, tôi thấy cũng bất công cho sếp tôi. Vị trí của tôi trong công ty là một vị trí mà sếp đã khó duy trì trong những năm qua. Khi tôi vào công ty, sếp tôi có nhiều hy vọng và luôn hỗ trợ tôi nhiều hơn cả mong đợi.

Tôi ngồi tần ngần trong văn phòng của sếp. Tôi thấy mình thật vớ vẩn với lý do được đưa ra, nhưng cũng sẽ ngớ ngẩn không kém nếu cho cả thế giới biết rằng tôi bị “sập nguồn” và quyết tâm lên đường.

Cuối cùng tôi chọn vớ vẩn, vì tôi không muốn chọn ngớ ngẩn. Tôi từ chối giải pháp “đi nghỉ ngơi mấy ngày” của sếp và bàn giao công việc trong vòng một tháng, không giải thích gì thêm với nhân viên và đồng nghiệp của mình. 

Khi tôi không giải thích, tôi sẽ không phải nghe thấy những lời từ chính mình nói ra. 

Tôi luôn ước chi mình có thể nói gì đó hợp lý với sếp, cả lúc đó lẫn cả khi về sau này, những lúc tôi còn quay lại để nhờ sếp viết thư đề bạt khi tìm công việc mới.