Thứ Sáu, 18 tháng 7, 2025

Đi qua tuổi 40 (1)

 

Thông điệp của cơ thể

Đó là vào năm 2018. Bốn giờ chiều ngày thứ tư, một ngày giữa tuần trong công sở. Tôi xách túi, bước ra khỏi văn phòng và đi về nhà. Giờ này, ở chỗ tôi đang làm, có thể được coi là giữa ngày, vì chúng tôi thường làm về muộn, tám chín giờ tối là chuyện thường ngày.


Tôi phải đi ra khỏi chỗ này vì đầu tôi đã ngừng làm việc. Đã mấy ngày qua tôi không thể đọc nổi tài liệu, không hiểu những gì đồng đội đang nói, và không biết phải làm gì cho họ.


Tôi đã bị quá tải. 


Ngồi trong xe trên đường về nhà, tôi không thể nghĩ gì. Về đến nhà, úp mặt xuống gối, tôi có hơi chút ngạc nhiên thấy mình bật khóc. Có vẻ lâu rồi chưa làm điều đó, nên hơi chật vật, hơi nghẹn.


Trong một thoáng, một cơn phẫn nộ bức xúc, hờn giận bùng lên như ngọn lửa. Bức xúc vì phải làm việc, phải lo toan cuộc sống quá nhiều. Hờn giận, vì ai đó, phiên bản nào đó bên trong con người này bắt tôi làm vậy, như trâu như ngựa.  Giận là đáng lắm nha, đừng ai bắt tôi phải cố gắng thêm chi nữa. 


Tôi quan sát cơn giận của mình. Sẽ mất bao lâu đây. Tôi đã sẵn sàng để ở cùng với nó. Nhưng nó đi nhanh hơn tôi tưởng. Một lát sau, tôi không còn thấy gì nữa. 


Lắng nghe một chút, tôi nghe sự hồi đáp của người vừa bị trách móc, người vừa bị oán thán là “bắt làm việc như trâu như ngựa”. Thấy thương. Oán trách đúng lắm. Hãy nghỉ ngơi đi. Sẽ không bắt phải làm nữa. 


Tôi ngắt kết nối với thế giới trong vòng một buổi chiều. Điện thoại của tôi vẫn luôn réo gọi, tin nhắn, email vẫn đến dồn dập. Nhưng giờ này, mọi thứ như lùi lại phía xa nhường chỗ cho một thứ mà tôi mới vừa nhận biết: cỗ máy này có thể bị sập. Chuyên nghiệp, trách nhiệm, vị trí xã hội, sự tôn trọng… tất cả đều là hoa lá trên cành. Cỗ máy thân tâm mới là gốc rễ.


Tôi quyết định sẽ nghỉ việc. Tôi cũng không tiết lộ nguyên nhân. Tôi nói rằng tôi mệt rồi, tôi muốn sắp xếp lại cuộc sống. 


Sếp tôi không hiểu được tình trạng “mệt” của tôi, vì vậy anh cho rằng lý do của tôi thật vớ vẩn, mệt thì đi nghỉ vài ngày đi mà. Trong một lúc, tôi thấy cũng bất công cho sếp tôi. Vị trí của tôi trong công ty là một vị trí mà sếp đã khó duy trì trong những năm qua. Khi tôi vào công ty, sếp tôi có nhiều hy vọng và luôn hỗ trợ tôi nhiều hơn cả mong đợi.


Tôi ngồi tần ngần trong văn phòng của sếp. Tôi thấy mình thật vớ vẩn với lý do được đưa ra, nhưng cũng sẽ ngớ ngẩn không kém nếu cho cả thế giới biết rằng tôi bị “sập nguồn” và quyết tâm lên đường.


Cuối cùng tôi chọn vớ vẩn, vì tôi không muốn chọn ngớ ngẩn. Tôi từ chối giải pháp “đi nghỉ ngơi mấy ngày” của sếp và bàn giao công việc trong vòng một tháng, không giải thích gì thêm với nhân viên và đồng nghiệp của mình. 


Khi tôi không giải thích, tôi sẽ không phải nghe thấy những lời từ chính mình nói ra. 


Tôi luôn ước chi mình có thể nói gì đó hợp lý với sếp, cả lúc đó lẫn cả khi về sau này, những lúc tôi còn quay lại để nhờ sếp viết thư đề bạt khi tìm công việc mới.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có muốn chia sẻ điều gì không?