Hiển thị các bài đăng có nhãn Thông minh cảm xúc. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Thông minh cảm xúc. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 2 tháng 10, 2025

Xả van cảm xúc an toàn và có trách nhiệm (responsible venting)


 

Kìm nén cảm xúc không phải là thông minh cảm xúc.

Như một quả bom, cảm xúc có thể phát nổ tức thời. Hậu quả của nó có thể là những lời nói cay nghiệt làm tổn thương, hay là những hành động nông nổi mà sau đó khiến ta hối tiếc.

Rèn luyện thông minh cảm xúc là biết cách để quả bom không phát nổ lung tung. Nhưng con người vốn không thể chứa nổi quá nhiều trái bom nổ chậm. Những quả bom nổ chậm ấy thường tích tụ và khi gặp một tác nhân nào đó, nó sẽ nổ vào lúc ta bất ngờ nhất.

Vì thế, rèn luyện thông minh cảm xúc cũng cần biết cách để xả van an toàn và có trách nhiệm, để những cảm xúc được xả ra kịp thời và đúng nơi đúng chỗ.

Trong cuộc sống không ai tránh khỏi những cảm xúc phiền muộn, giận dữ, ức chế... Nếu không được xả thường xuyên, những người "lãnh đạn" sẽ là, buồn thay, lại là những người thương bên cạnh. Giận cá chém thớt, cái thớt nào ở gần sẽ bị chém mãi không thôi.

Vậy thì làm thế nào để xả van an toàn?

- Trước hết, ta cần có khả năng, và thói quen, nhận ra cảm xúc hiện tại của mình. Nếu nhận ra quá muộn, thì tất cả đã muộn màng, những lời cay đắng đã tuôn ra, chén bát đã rơi vỡ. Để có khả năng này, ta cần thường xuyên quan sát cơ thể, dành thời gian hít thở, yoga, thiền, thường xuyên hỏi mình đang cảm thấy thế nào, đọc tên cảm xúc mình đang có.

- Ý thức rõ ràng về mục đích, mục tiêu, ý định: điều mình muốn làm đó là tải cảm xúc ra ngoài, và mình muốn tải xong thì có gì sau đó nữa hay không.

- Tìm một người nghe thích hợp. Cho người đó biết tôi cần được nghe và nếu được thì giúp tôi nhìn nhận vấn đề từ góc nhìn của bạn.

- Rút ra bài học kinh nghiệm từ trải nghiệm vừa qua và hướng áp dụng cho lần sau.

Những cách xả van không hiệu quả.

1. Mong đợi rằng người thân chính là người sẽ nghe mình, hiểu mình, cảm thông cho mình. Thực sự nếu bạn có người thân như vậy, hãy cám ơn cuộc đời đã mang họ đến. Còn thông thường, điều đó sẽ không xảy ra quá nhiều.

2. Không nói rõ mục đích và nhu cầu xả van của mình khi nói chuyện, làm cho phía bên kia thấy mình bị làm cái thùng rác, hoặc bị làm bia đỡ đạn bất đắc dĩ. 

3. Không gói ghém cảm xúc trước khi xả, để nguyên tính sát thương của nó và xả lên người khác. Người thường ít ai chịu được điều này mà không bật lại.

Tìm một người như vậy khó quá?

Lý tưởng là mỗi người nên có một người bạn tri kỷ, tâm giao, đôi bạn cùng tiến để giúp nhau vượt qua những cung bậc cảm xúc. Nhưng nếu chưa có được một người như vậy, ta cũng có những cách khác ít lý tưởng hơn, ví dụ như:

+ Xả một mình. Bằng cách viết ra, thay vì là nói với người nào đó. Nói vào micro và ghi âm lại, cũng là một cách tương tự. Đi bộ, ngòi hít thở, nói chuyện với mèo, trò chuyện với hoa lá...

+ Thùng rác tập thể. Đó là những buổi trà dư tửu hậu giữa đám bạn thân, ai muốn xả cứ xả, một hội bạn đủ thân để không ai lấy làm phiền lòng về điều đó, xong ai lại về nhà nấy. (Cách này dễ, mấy ông anh làm hoài.)

Cảm xúc thì ai cũng có, và nó gắn liền với hạnh phúc. Thông minh với cảm xúc của mình thì cơ hội hạnh phúc sẽ lớn hơn là làm nạn nhân hoặc là nô lệ cho nó.

Thứ Tư, 24 tháng 9, 2025

DOING vs. BEING (Nỗ lực và tận hưởng)


 

Doing: làm vì cần phải làm, vì cần có kết quả, nên phải cố lên, ráng, thậm chí gồng, mong làm cho xong.

Being: là trạng thái, là tận hưởng, là niềm vui, không cần lý do, không cần hiệu quả, nên càng làm càng thích.

Vậy thì nấu ăn là doing hay being, tương tự như vậy: tập thể dục, đọc sách, nghiên cứu, chăm sóc chó mèo, chăm sóc nhà cửa, đàn, vẽ, viết, học hành, đi làm....

Tuổi trẻ của tôi cái nào cũng là doing hết, tại vì môn nào cũng khó, toàn là phải cố gắng hết. Nên cuộc sống là nguyên cả một sự gồng, vì sống phải sống như thế nào chứ, có KPI rõ ràng, kể cả ăn với ngủ cũng có KPI.

Cho đến một ngày, ting ting, giác ngộ, nhận ra cuộc sống của mình chạy theo KPI, KPI là do chính mình set. Nhưng, vì sao mình set KPI như thế.... 

Tôi bắt đầu nghĩ về những cái cây ở vườn nhà ba má tôi. Năm nào mà nó ra trái nhiều, KPI tốt, thì thân nó oằn, hết mùa là nó xơ xác. Có khi năm sau nó không ra trái nào nữa. Còn năm nào mà trái nó vừa phải, thì nó khoẻ re, tươi tốt.

Rõ ràng tôi không muốn xơ xác. Chỉ là tôi muốn hoàn thành nhiều thứ một cách nhanh nhanh lên để rồi còn chơi.

Mãi về sau tôi mới thấy rằng cái chiến lược "làm nhanh lên để còn chơi" nó không hay ho như tôi tưởng. Kiểu như để dành miếng ngon để ăn cuối cùng nhưng lúc đó no quá rồi không thấy ngon nữa, kiểu như để dành chiếc áo đẹp khi nào đi chơi mặc nhưng đến lúc đó lại mặc hết được (vì quá mập). Vì tưởng tượng mình sẽ being trong tương lai nên giờ cố mà doing lên đi nào. Cứ vậy mà tôi mất hết mấy chục năm không thể chạm đến cuộc sống của mình, vì tôi ở thì hiện tại còn nó luôn ở thì tương lai.

Vậy giờ tôi being hơn thì tôi làm gì? Quanh qua quanh lại, tôi thấy mình vẫn làm những thứ đó, vẫn đi làm, vẫn tập yoga, vẫn nấu ăn, vẫn nuôi mèo, vẫn chăm sóc nhà cửa, vẫn viết, vẫn đọc. Nhưng thái độ thì khác rồi.

Những thứ nào lựa chọn được, tôi sẽ chọn thứ mình thích.

Nếu thấy oằn, tôi sẽ dừng, chuyển sang một thứ yêu thích khác (cái này thì có nhiều).

Những môn nào cần nỗ lực doing khúc đầu để có thể đạt đến being thì cũng thường xuyên check in coi mình đang ở đâu trên lộ trình đó rồi, và mình có muốn đi tiếp không. Có những môn sau nhiều năm cố gắng học hành thì cũng đạt đến trạng thái being (ví dụ như môn yoga, thiền), cũng có những môn cứ doing hoài mà không break-thru được thì... thôi (ví dụ như là mối quan hệ giữa tôi và bộ môn tennis).

Bằng cách này, cuộc sống của tôi giờ nhẹ nhàng hơn, nhưng không hề lãng phí đi chút nào như tôi đã từng sợ.

Thứ Ba, 23 tháng 9, 2025

MONG MANH và MẠNH MẼ

 


Đây là một trò chơi tình huống:

---

Tình huống 1

Bạn nhận ra là bạn thân của bạn lừa dối bạn. Bạn cảm thấy uất ức vì bị coi thường, bị lợi dụng. Bạn thấy ghê tởm con người xấu xa đó. Bạn thấy buồn vì kết cục của một mối quan hệ. Rồi thì, bạn trách bản thân, sao mình ngu vậy. Bạn muốn rút kinh nghiệm sâu sắc. Hỏi: kinh nghiệm của bạn là gì?

1. Tôi nên khôn ngoan hơn cho những mối quan hệ sau này, giữ một mức độ an toàn với tất cả mọi người. Thật vậy đó, kể cả người trong gia đình, đồng nghiệp, hàng xóm, bất cứ ai.

2. Coi như tôi xui lần này. Tôi sẽ vẫn tin tưởng người khác. Vì nếu phải đề phòng tất cả thì sẽ không có được những tình cảm đáng quý.

---

Tình huống 2

Bạn vừa bị đuổi việc, bị bồ đá, bị ba mẹ chửi vô dụng, hay tương tự. Bạn cảm thấy bất bình vì bị đối xử tệ. Bạn lo lắng về tình trạng hiện tại của mình và hoang mang không biết nên làm gì tiếp theo. Bạn tự trách mình, mình bị vậy chắc do mình rồi, sao người ta không bị đuổi mà mình bị đuổi, sao người ta không bị đá mà mình bị đá, sao người ta không bị chửi mà mình bị chửi. Hỏi: Bạn có chia sẻ cảm xúc này với ai không?

1. Không. Tôi không muốn nói về tình trạng tệ hại của mình. Càng không muốn ai nhìn thấy nó. Tôi không thể tưởng tượng tôi mà chìm vào trong đó thì sẽ thế nào. Không, tôi muốn nó qua càng nhanh càng tốt.

2. Có. Nhưng chỉ với những người tôi thấy an toàn. Tôi thấy may mắn vì có những người đó. Khi tôi ổn hơn, tôi có thể kể với cả thể giới.

---

Trong cả hai tình huống, nếu bạn chọn phương án 2, bạn chọn vulnerable. Với câu chuyện thứ nhất, bạn vẫn có thể bị lừa lần nữa, và với câu chuyện thứ 2, chính mình sẽ phải đi qua cảm xúc buồn khổ, và người khác sẽ nhìn thấy sự "thất bại" của mình. 

Chọn phương án 2 là một lựa chọn có ý thức và có ý chí, bởi vì nếu không, chúng ta sẽ dễ dàng đi theo phương án 1 để tự vệ.

Mà nếu nó khó vậy, thì sao lại chọn?

Bởi vì quả ngọt ở cuối con đường, là sự nếm trải những tình cảm đẹp, những cảm nhận sâu sắc về bản thân, về tình yêu cuộc sống, cho phép nó được chảy tràn bên trong mình.

Vậy nên "không gồng". Vậy nên cần sự can đảm. Cần một sự mạnh mẽ thật sự bên trong, chứ không phải là "trông có vẻ kiên cố" như khi chọn phương án 1.

Việc khó, nên cứ thật từ từ. 

Mà, có gì đâu mà gấp. 😊


Thứ Tư, 13 tháng 3, 2024

TÔI ĐÃ "SỬA CHỮA" CHỨNG HỒI HỘP NHƯ THẾ NÀO

 



Câu chuyện về sự hồi hộp, và mỗi lần kể lại vẫn thấy hồi hộp, và trân trọng người nghe. Càng nhiều người nghe (và đón nhận) thì mình càng được tải ra và nhẹ đi một ít.

Trích:

"Mỗi lần đi họp với sếp thì mình mang theo một vật gì đó trong tay và khi hồi hộp mình sẽ nắm chặt lại."

...

"Khi đó, mình chợt nhận ra rằng sự dâng lên đó là uất ức."

...

"Mình không kiểm soát được là vì mỗi lần bạn lên là bạn quá mạnh, bạn chiếm hết quyền và không có những bạn khác xuất hiện."

...

Video dài 10p, hy vọng là một case study để tham khảo nếu bạn cũng có khó khăn tương tự.

Chủ Nhật, 10 tháng 3, 2024

MỘT BỘ PHIM DÀNH CHO NHỮNG KẺ CHƯA CHỊU NGHỈ TAY GÁC KIẾM




Bạn sẽ cảm thấy thế nào khi sếp gọi vào phòng và nói rằng cần phải tìm người kế thừa cho vị trí của bạn.

Bạn sẽ làm gì khi vị trí mới của bạn được sếp ca ngợi là quan trọng nhưng bạn đang nghĩ "thực ra là ngồi chơi xơi nước và rao giảng đạo lý".

Bạn sẽ nghĩ gì khi có bao nhiêu đứa đang sẵn sàng tỉ thí để ngồi vào vị trí của bạn.

Bạn sẽ ra sao khi gác kiếm nhưng gác nhầm vào tay kẻ lừa đảo.

Bạn sẽ làm sao khi tay không bắt giặc.

Bạn sẽ thấy gì khi lần đầu làm công việc mới bị đổ bể thảm hại.

Thậm chí, bạn cố tĩnh tâm nhưng hàng chục phiên bản của chính mình cứ nhảy ra và bép xép.

Hãy thử đối chiếu câu trả lời của mình với Kungfu Panda 4. Phim đang chiếu rạp. 

Thứ Hai, 20 tháng 11, 2023

Điều thú vị khi quan sát chính mình

 



BẠN CÓ PHÁT HIỆN ĐIỀU GÌ THÚ VỊ KHI QUAN SÁT CHÍNH MÌNH KHÔNG?

Dưới đây là một số điều Tami nhận thấy trong quá trình thực hành và đồng hành cùng người khác, với mình thì hết sức thú vị :)

- Biết mình đang giận nhưng không thấy bức bối phải nói lời cay đắng hoặc làm hành động huỷ diệt.

- Cơn giận của mình đối với điều A của người khác là do mình ghét điều A đó ở chính mình. Mình đang cố khắc phục nhưng lại nhìn thấy người khác trình diễn sự tệ hại của nó.

- Cơn giận của mình lặp đi lặp lại với cùng một chủ đề bởi vì nó có một cơ chế.

- Sự bỏ cuộc thường đến sau khi có lời lẽ mâu thuẫn từ hai hoặc ba giọng nói khác nhau.

- Sự kháng cự là thứ khiến mình ngừng học hỏi (chứ không phải do không thông minh).

- Những cảm xúc nặng nề thường không thực sự có gì nhiều sau khi kể ra từng thứ một trong mớ hỗn độn đó.

- Nói xong rồi không làm không phải thất hứa với bản thân mà do nói xong rồi thì vấn đề cũng đi mất nên không cần giải quyết nữa.

- Sợ sự im lặng là do sợ sự diễn giải trong đầu người khác.

- Khó chịu là khi có một tiêu chuẩn nào đó đang chưa được đáp ứng.

- Khổ sở thường gắn liền với "lẽ ra".

Nội tâm mỗi con người là một thế giới, vì thế chắc chắn là sẽ còn nhiều điều thú vị khác nữa đang diễn ra ở thế giới bên trong bạn, phải vậy không?