ĐIỀU ĐÁNG SỢ NHẤT
Có lần, cô đồng nghiệp người Malaysia hỏi tôi:
- Nếu mà bạn có thể quay lại và lựa chọn lại lần nữa, thì bạn có lấy chồng không
- Có. - Tôi trả lời không đắn đo.
- Tôi hỏi như vậy là vì thấy bố mẹ tôi cãi nhau và làm tổn thương nhau mỗi ngày, nhưng hai người vẫn ở bên nhau. Tôi thật bối rối giữa hiện thực và ước mơ về một cuộc sống gia đình hạnh phúc. Và nếu như tôi ở vào hoàn cảnh của mẹ tôi, thì tôi cũng không biết nên làm thế nào với đời mình.
- Tôi hiểu. Tôi biết có nhiều người thà không lấy chồng chứ không muốn rủi ro lấy phải một người không tử tế.
- Kể cả là lấy được người tử tế đi nữa thì vẫn có quá nhiều vụ chia tay vì không hợp, hết yêu, hoặc trở nên thù hận.
- Ừ.
Lần khác, trong một buổi cà phê, cô bạn tôi, một người sợ yêu, bộc bạch:
- Mình thấy việc có một người khác trong nhà mình, trong cuộc sống của mình quả là một chuyện lớn, với mình ai làm được chuyện đó thì thật là vĩ đại. Mình rất ngưỡng mộ. Nội việc sắp xếp cuộc sống của chính mình cho gọn gàng đã là một sự nỗ lực rồi.
- Ngược lại, - tôi bảo cô - mình thì rất ngưỡng mộ các cô gái có thể sống một mình mà vẫn ổn. Chỉ cần nghĩ đến chuyện sớm tối không có ai hỏi han, không ai bảo vệ là mình thấy chơi vơi, sợ hãi.
Tôi là kiểu ít đắn đo khi bước vào một mối quan hệ, bởi vì nỗi sợ hãi của tôi là khi phải sống một mình. Công thức này khiến cho tôi trượt dài trong cuộc hôn nhân thất bại của mình mà không có động lực nào để chấm dứt. Ban ngày, tôi làm việc ở một công ty có tiếng là áp lực. Tối về nhà, mệt rã rời, ăn vội bữa cơm để sẵn, nói chuyện với con gái một chút, giúp con làm bài tiếng Việt, rồi đi ngủ.
Tôi biết cuộc sống của mình không có gì vui. Tôi biết năng lượng của mình ngày càng cạn dần. Nhưng tôi cũng chưa đủ lý do để làm to chuyện. Tôi cho qua khi bị từ chối nói chuyện, bị phớt lờ khi ra quyết định trong gia đình, bị đuổi ra khỏi nhà bếp vì sợ đụng vô đồ đạc, bị cằn nhằn khi quên tắt đèn.
Tôi đã không ý thức được rằng mình đang sống trong sự bạo hành ở một hình thức không bạo động nhưng rất tinh vi. Ít nhất, tôi được an toàn để không phải đối mặt với nỗi sợ của mình: sợ phải làm người bỏ chồng, sợ con buồn, sợ con giận và tổn thương, sợ phải nói chuyện này với cha mẹ, sợ bị thấy mình thất bại, sợ ra toà, sợ hậu quả gì đó mà mình chưa lường hết được, sợ một mình, sợ cô đơn, sợ bị thương hại… Một hỗn hợp đặc quánh và tối đen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có muốn chia sẻ điều gì không?