Tôi chưa từng đi Bali, một địa điểm du lịch khá phổ biến, trong khi tôi đã đi nhiều nơi ở châu Á, châu Âu, Mỹ, cả những nơi ít phổ biến hơn, như Penang, Saba, hay Pattaya.
Bali trong tôi là lời kể về những bãi biển đẹp và resort và những ngôi đền. Và những bức hình chụp đối xứng trông như một cảnh quan hùng vĩ (nhưng hỏi ra thì đó là kỹ xảo chụp hình thôi, và mình cần xếp hàng rất lâu để được chụp dịch vụ).
Nhưng gần đây tôi đọc được tiểu thuyết "Ăn, cầu nguyện, yêu" do một người bạn chuyền tay sau khi cô ấy đọc xong, tôi cảm thấy đây là câu chuyện kết nối với cuộc đời của mình nhất trong tất cả những câu chuyện mình từng đọc.
Và thế là Bali trong tôi giờ là Ubud, "ngôi làng yoga", nơi của những vườn cây và cánh đồng, và những ngôi nhà truyền thống và những lễ nghi tôn giáo địa phương.
Và Bali trong tôi là núi lửa (vẫn còn hoạt động), nơi ta sẽ thức dậy lúc 2g sáng để trekking lên đỉnh núi ngắm bình minh và cả khói bụi của nó nữa.
Vậy đó, từ một hình ảnh "dịch vụ nghỉ dưỡng", Bali trong tôi giờ là "hùng vĩ" và "tĩnh tâm".
Và là nơi tình yêu bắt đầu, lại lần nữa, nhưng hoàn toàn khác, như trong tiểu thuyết kia.
Mà tôi vẫn chưa đi.
Cho đến Tháng Tư này.