Hiển thị các bài đăng có nhãn Slice of Life. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Slice of Life. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 11 tháng 10, 2025

TINH THẦN SỐNG CỦA SẾP TÔI VÀ CÁI CHẾT CỦA CÂY BÔNG HỒNG



Câu chuyện thứ nhất: Sếp tôi

Sếp là người đã truyền cảm hứng để tôi đi học coaching, vì tôi muốn trở thành "người sếp biết coaching" giống như sếp.

Một lần nọ, công ty cho sếp tôi lên sóng chương trình Ask Me Anything. Dĩ nhiên đứa fan hâm mộ như tôi sẽ nhào vô hỏi liền. 

Tôi hỏi sếp là sếp có những việc nào sếp nhất định phải hoàn thành trước khi chết (tôi là đứa mê bucket list, nên muốn biết thần tượng của mình có cái gì trong cái danh sách của ổng).

Ổng trả lời tôi có 1 chữ. "Sống".

Lúc đó trong tôi bật lên vài thứ. "Nho thâm". "Hơi đanh đá". "Hơi hiểu hiểu nhưng lý thuyết quá, cụ thể thì "sống" là làm cái gì?".

Câu chuyện thứ hai: cây bông hồng

Nhà tôi có cây bông hồng giống Pháp, tôi mê ngất ngây. Trong một lần nọ, tôi nảy ra ý tưởng là cho nó đẻ con bằng cách giăm cành. Nghĩ là làm, tôi mày mò học cách giăm cành. Làm một loạt, cuối cùng cũng có một cành lên thành cây mới. Quá là vui sướng. Và, khi cây cao được hơn gang tay, thì nó bắt đầu ra cái nụ đầu tiên. Tôi quá bất ngờ.

Nhưng bất ngờ hơn, là ông bạn bảo, cái cây này quá nhỏ, nó không chịu nổi cái bông này đâu, phải cắt cái nụ đi.

Đời nào! Cái cây nó tự biết lượng sức mình chứ.

Thế là cây bông hồng thiếu nhi đã ra hoa, đẹp không kém gì cây mẹ. Tất nhiên là cây hoa không chết (tôi đã bảo mà). 

Vài tuần sau, tôi quyết tâm đưa cây bông hồng của mình lên một tầm cao mới, đưa nó vào một cái chậu xứng đáng hơn cái bầu đất mà nó đang ở.

Và rồi thì... đến đây thì nó chết...

...Lòng tôi cũng héo theo nó. 

Đến khi không còn hy vọng gì nữa, tôi thấy cần phải rút ra bài học cho mình. Tôi bèn rút cái cây lên để khám tử thi. 

Điều làm tôi nhớ mãi cho đến bây giờ, đó là, cây bông hồng của tôi, đơm hoa rực rỡ, nhưng toàn bộ rễ của nó chỉ có 1 chiếc duy nhất, mảnh như sợi chỉ, và rất ngắn. 

Thay vì tập trung phát triển bộ rễ, nó đã tập trung để ra hoa.

Người chủ nhân như tôi, không hề biết chuyện này, đã gây ra cái chết tức tưởi cho cây bông cưng yêu, khi cho rằng nó có thể vượt qua được một chuyến dời nhà.

Câu chuyện bây giờ

Từ dạo đó tôi đã thôi trồng hoa và chuyển sang nuôi mèo. Con mèo biết cách bày tỏ nhu cầu sống của nó hơn là cây bông. Nó cũng có khả năng hơn trong việc chịu trách nhiệm với việc "sống" của nó. 

Con người thì càng có năng lực hơn nữa trong chuyện này. À mà, không chỉ kỹ năng chịu trách nhiệm, mà mức độ "báo thủ" của loài người cũng cao hơn loài mèo. Những khi thấy con người xử lý việc "sống" của mình quá cồng kềnh, tôi sẽ quay về học tập con mèo của tôi.

Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2024

RÙA VÀ THỎ PHẦN 2

 


Sau khi thua cuộc chạy đua với Rùa, Thỏ về nhà nằm tự trách bản thân 3 ngày liền. Bác Công đến chơi nhà, thấy Thỏ như vậy bèn hỏi: Tính nằm tới khi nào? Thỏ thấy khó trả lời, nên ngồi dậy và nói: Cháu sẽ học cách sống chậm.


Không còn chủ quan như trước, giờ Thỏ đi đâu, làm gì cũng đều từ tốn và ý thức được mục tiêu của mình và luôn hoàn thành xuất sắc. Chẳng mấy chốc, Thỏ đã trở nên nổi tiếng trong vùng và trở thành chuyên gia sống chậm.


Một ngày nọ, trong khi Thỏ đang đứng lớp Nghệ Thuật Sống Chậm thì Rùa đi ngang qua. Nhớ lại chuyện xưa, Thỏ thấy nhói lên trong lòng. Nhưng Thỏ nhanh chóng vượt qua cảm xúc khó chịu và mời Rùa vào chơi. Thỏ giới thiệu với các môn sinh rằng Thỏ học được cách sống chậm là từ Rùa, và nếu có ai có câu hỏi gì thì nhân lúc Rùa ở đây hy vọng Rùa có thể giải đáp.


Cuộc trùng phùng với Thỏ và các môn sinh sống chậm là một cú nổ gây chấn động đối với Rùa. Đêm đó, Rùa không sao ngủ được. Rùa không thể ngờ rằng sự chậm lụt mà tổ tiên để lại (hoặc có thể nói là đổ ập lên và vùi lấp cuộc đời Rùa) lại là một thứ có giá trị như thế. Rồi Rùa thấy khâm phục Thỏ, cậu ấy đã vượt qua được cú sốc thất bại lần trước và đã học được tài năng từ đối thủ. Không những vậy, Thỏ còn truyền bá và nhân rộng bài học của mình ra cho nhiều người khác.


Sáng hôm sau, Rùa lại đi tìm Thỏ. Lần này, Rùa muốn học tập từ Thỏ. Rùa bảo: Tôi rất ngưỡng mộ sự nhanh nhẹn của bạn. Tôi thấy bạn giống như là xuyên không vậy đó, muốn có mặt ở đâu là vèo một phát tới liền, không phải mò mẫm đi mãi đi mãi như chúng tôi. 


Giống như Rùa, đến lượt Thỏ xúc động vì nhìn thấy chân giá trị của mình. Đôi bạn liền ngồi xuống cùng nhau tìm ý tưởng. Năng lượng và khí thế đang ngút trời, chỉ một lúc sau, ý tưởng đã ra đời.


Ngày hôm sau, công ty du lịch Xuyên Không được thành lập, trang bị những cỗ xe có thiết kế phù hợp để cả làng Rùa có thể dễ dàng leo lên leo xuống và tận hưởng cảnh đẹp trên đường đi. Sau đó, công ty còn mở rộng sang làng Ốc Sên, làng Lười, và vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.


Kể từ đó, đôi bạn Rùa và Thỏ trở thành bộ đôi thông thái và giàu có mãi mãi về sau.


Thứ Sáu, 12 tháng 7, 2024

SỰ HÀO PHÓNG CỦA VŨ TRỤ (VÀ BẠN TÔI)

 


Một buổi sáng mùa hè, tôi và bạn tôi ngồi uống cà phê dưới vòm me xanh của Sài Gòn. Bạn tôi nói, người ta nghĩ họ là cái rốn của vũ trụ cũng là có cơ sở cả đấy. Ừm, tôi liền tranh thủ, vậy tui nói tui là cái rốn của vũ trụ cũng được hả. 

Bạn tôi nói rằng bạn không thể chứng minh là tôi sai, vì bạn cũng không biết cái rốn của vũ trụ thật sự là ở đâu để cho thấy nó không phải là tôi.

Vì bạn tôi thật là hào phóng, nên tôi nói, chắc vũ trụ cũng sẽ không phiền nếu bạn tôi cũng là một cái rốn của vũ trụ, và tôi thì cũng không thể chứng minh bạn tôi sai nếu bạn muốn như thế.

Và cả hai chúng tôi đều vui vẻ đồng ý rằng nếu cả thế giới này ai cũng muốn làm cái rốn của vũ trụ thì cũng ổn thôi, vì chúng tôi tin rằng vũ trụ có đủ rốn cho tất cả mọi người, ai cũng có thể có 1 cái.

Tôi về nhà khoe với chàng, gợi ý rằng nếu chàng thích thì cũng có thể trở thành cái rốn của vũ trụ, không ai phiền cả. Nhưng chàng bảo rằng, chàng không thích làm cái rốn, bởi vì trên đời này còn có nhiều thứ hay ho hơn là cái rốn.

Tôi thấy hết vui, nên nhắn tin cho bạn mình, thôi mình chơi trò khác đi. Làm cái rốn của vũ trụ thì bình thường quá, ai cũng làm được hết, mà có người còn chê, hông vui.

Thứ Bảy, 4 tháng 5, 2024

[Sếp nói] KPI ĐẶT RA KHÔNG PHẢI LÀ ĐỂ ĐẠT ĐƯỢC



Ừ thì cũng còn tùy sếp nào, nhưng các sếp ở công ty cũ của mình là như thế.

Kiểu như:
- Sếp: KPI này dựa vào đâu?
- NV: Dựa vào dữ liệu lịch sử ạ.
- Sếp: Dựa vào lịch sử làm sao có tương lai, trong lịch sử làm gì có cái công ty này. Mọi thứ được tạo ra từ ước mơ.

Lần 2:
- Sếp: KPI này dựa vào đâu?
- NV: Dựa vào ước mơ của e ạ.
- Sếp: Nhắm làm được không?
- NV: Được ạ.
- Sếp: Làm được thì đâu phải ước mơ.
- NV:....
- Sếp: Là như này, nếu nhắm làm được 100, mà đặt KPI 100 thì đâu cần mơ gì nữa. Phải đặt lên 150 hoặc 200, rồi nỗ lực hết sức, cuối cùng biết đâu đạt 120. Vậy mi lời được 20. Đó là năng lực mới khám phá của mi.

Chịu hay không chịu thì cũng chịu thôi vì công ty hoạt động trên mindset như vậy. Nên chúng mình coi chuyện burn out là hết sức thường tình, vì nó là một cách để biết được giới hạn của bản thân, điều mà ai cũng tò mò muốn biết.

Việc của chúng mình là làm hết sức, còn việc của sếp là trả lương cho đàng hoàng, và dù không đạt KPI vẫn có tiền thưởng an ủi thì OK hết.