Thứ Sáu, 28 tháng 7, 2023

TÔI ĐI CHỮA LÀNH

 



"Chữa lành" trong trải nghiệm của tôi là vận dụng cơ chế tự phục hồi của cơ thể. 

Chúng ta biết rằng cơ thể có thể có khả năng tự phục hồi những tổn thương nhỏ. Chơi dao đứt tay cứ để nó tự lành, thất tình bao lần rồi qua thời gian cũng phai mờ đi hết cả.

Trải nghiệm chữa lành của tôi tình cờ bắt đầu vào mùa hè 6 năm trước. Lần đầu gap year, nghỉ làm, việc đầu tiên của tôi là dành ra 10 ngày để "lên núi". Tôi thích xem phim kiếm hiệp từ nhỏ, và rất mến mộ các nhân vật cao thủ võ lâm có nội công thâm hậu và phong thái bình thản. Khi bị nội thương, họ sẽ dùng nội lực để tự chữa hoặc nhờ thêm sự trợ lực từ người khác. Tôi rất tò mò về năng lực đó của con người.

10 ngày ở thiền viện, chúng tôi không liên lạc với thế giới, không đọc, không viết, không nói chuyện, không giao tiếp kể cả bằng mắt. Thời gian ngồi ở thiền đường tổng cộng khoảng 100 giờ.

Tôi không đủ trình để mô tả về phương pháp ở đây, nhưng tôi hiểu rằng trong 100 giờ đó, ai có gì thì sẽ nhìn thấy nấy, ai nhìn thấy gì thì tự mình biết lấy. Đồng thời, cơ chế tự sữa chữa sẽ được kích hoạt, ai có gì thì chữa nấy.

Ca của tôi có thể mô tả như là một chiếc xe cà tàng đã chạy mấy chục năm mà chưa đi bảo trì lần nào cho đáng kể. Bệnh nghề nghiệp của dân cày máy tính chắc cũng không lạ: lệch cột sống, đau tức vai gáy, vai gồng và nhô về trước, bắp chân và cổ chân sai lệch do giày cao gót, thân bên phải to hơn và mỏi hơn thân bên trái do não trái hoạt động quá nhiều. Sự sai lệch của cơ thể lại liên đới tới trục cân bằng và hệ tuần hoàn máu, gây xây xẩm, chóng mặt. (Thỉnh thoảng ở chỗ làm chúng ta còn nghe ai đó hét lên "Chắc tao tiền đình luôn quá" :)

Không những thế, thể chất và tinh thần luôn đi một cặp, gọi là "thân tâm tương ứng", vậy ra là tinh thần của mình cũng xoắn rối và góc nhìn cũng đầy thiên vị. Đến đây thì mình thấy có vẻ nghiêm trọng.

Vậy là mình quyết định sẽ theo đuổi quá trình tự điều chỉnh để đưa cơ thể trở về thiết kế ban đầu. Hành trình siêu dài, siêu lâu. Những lúc buồn tẻ mình cũng đi nhờ chuyên viên trị liệu, nhưng phải công nhận rằng: người "chuyên viên" bên trong của chính mình mới là xịn nhất, thao tác hoàn toàn chính xác lại còn miễn phí nữa.

Vậy còn chữa lành tinh thần thì sao? Là một người coach, mình thường được hỏi khai vấn có "chữa lành" được không. Câu trả lời là không, nếu khách hàng có tổn thương tâm lý. Theo khuyến nghị của Liên đoàn khai vấn quốc tế, khai vấn không nên áp dụng cho những trường hợp như: cảm xúc thất thường không kiểm soát, từ chối mọi nhiệm vụ (đi làm nhưng không làm, đi học nhưng không học), rút khỏi các mối quan hệ xã hội, không vệ sinh thân thể, rối loạn giấc ngủ, bày tỏ sự tuyệt vọng...

Còn nếu một người không có tổn thương gì, mà chỉ là rối rắm, ức chế, dồn nén, pain in the ass… thì nó giống như cái mụn nhọt, nếu bạn không muốn, hoặc không dám chọc vào nó một mình, thì coach chính là "chiếc tay vịn" cho bạn ngồi khơi cho nó ra rồi thì nó sẽ tự hết.

"Chữa lành" rất lắm công phu, không sung sướng như là đi du lịch.