Thứ Sáu, 15 tháng 9, 2023

Sự nghiệp đã tới đỉnh - Vui hay lo?

 


Một trong những điều trigger sự rối rắm của tuổi trung niên là sự nghiệp dường như đã đạt tới giới hạn. Điều này đặt ra thách thức về bước đi kế tiếp, (1) là đặt mục tiêu cao hơn (trong khi năng lực và niềm tin chưa đủ, cộng với tuổi tác tăng lên, sức cạnh tranh giảm xuống), (2) là "tà tà" cho đến hết đường ray (nghe là thấy không thú vị rồi), hoặc (3) là kết thúc 1 chương và mở ra chương mới (nghe làm lại từ đầu là thấy hoải).

Thoạt đầu, lựa chọn (2) - tà tà - có vẻ an toàn và bình yên, nhưng với trải nghiệm của mình, thì nó sẽ không kéo dài. Rồi chúng ta sẽ phải "họp nội bộ" với chính mình nhiều lần để quyết định hướng đi mới. Mỗi lần như vậy, ánh sáng cuối đường hầm của mình, chính là những ước mơ.

Lúc nhỏ mình mê đọc truyện cổ tích và những truyện mơ mộng, viễn tưởng. Nhưng mình thường giấu đi những mơ mộng đó. Ở bề ngoài, mình là một học sinh nghiêm túc, luôn làm bài đầy đủ, luôn có điểm cao làm hài lòng tất cả. Mình luôn bối rối khi bị bắt gặp đang ngồi thơ thẩn mà không làm gì, hoặc vừa đọc sách vừa khóc. Những lúc như vậy, người lớn sẽ diễn giải là “có chuyện gì đó không ổn”. Theo người lớn, đó là sự “mất hồn” và “tủi thân”. Rồi khi mình lên tuổi teen, người lớn sẽ diễn giải các hiện tượng đó là “tâm hồn treo ngược cành cây” và “ảo tưởng”.

Mình bí mật cất giữ những ước mơ của mình, như những hạt dẻ trong hộp, hay những quả trứng trong ổ rơm, hay là những quả bình bát vùi trong bồ lúa. Khi ta có bí mật, ta không thể bỏ nó để đi chơi lâu, mà chốc chốc sẽ chạy về mở ra xem, đếm từng cái, nâng niu, rồi đóng lại.

Càng lớn lên, khi có sự tự lập trong cuộc sống, mình cũng “sắm” cho những ước mơ của mình một “ngôi nhà”, không còn phải cất giấu trong những chiếc hộp hay ổ rơm nữa, mà nó có sự hiện diện hẳn hoi. Mình bắt đầu nói về những quả trứng, những hạt dẻ của mình, mời khách đến chơi, và dành thời gian nhiều hơn để nuôi trồng, cho trứng nở thành chim, hạt trở thành cây lá. Khi có một ngôi nhà, nó có nhiều chỗ để cất giữ thêm những hạt giống mới. Ước mơ chỉ có nhiều thêm chứ không mất đi.

Mình không bỏ đi một ước mơ nào cả, chỉ là tại một thời điểm, mình chỉ có thể thực hiện một hoặc một vài thứ mà thôi. 

Vì thế, nếu có 1 chặng đường nào đó mà có dấu hiệu "tới nóc" hay "hết đường", đó là một tin vui cho những đứa khác đang còn chờ tới lượt.