Phải nói là tôi thực sự ngạc nhiên và xúc động khi nghe những câu hỏi như vậy, hoặc những lời như là: "em thích thần thái mới của chị" hay là "trông chị 'phúc hậu' ghê hihi", hay là "anh ấy thật là người may mắn".
Tôi xúc động là bởi vì hai năm trước, những gì tôi nghe được là: "Sao chị lúc nào cũng đăm chiêu vậy? Chị phải vui lên mới phải, chị có tất cả những gì tụi em mơ ước", hoặc là "Em căng thẳng chuyện gì mà lắm vậy. Em có ngồi không mấy năm nữa thì vẫn còn hơn khối người." hoặc là "Thả lỏng xíu đi chơi mới vui người ơi".
Tôi đã hạ quyết tâm: mình phải khoẻ đẹp và thần thái ngời ngời lên mới được.
Trên chặng đường đó, có lần, anh bạn đồng nghiệp khen: dạo này đẹp lên nghen. Tôi bảo: vẫn chưa hết nấc đâu, vốn dĩ còn có thể đẹp hơn thế.
Ông ta cười sặc và nói tôi là đồ ngạo mạn.
Tôi thầm nghĩ: Ông này chưa biết nhan sắc thật của mình đến đâu mà ổng đã cười. Ý là, từ hồi quen biết tới giờ, mình luôn ở trong trạng thái "kém sắc". Thì làm sao ổng biết nếu mình không kém sắc thì mình đẹp đến đâu."
Thật sự thì, đó là câu hỏi mà tự tôi cũng không trả lời được. Giả sử như mình bớt "làm xấu", cộng thêm "làm đẹp" nữa thì... ai mà biết được.
Hiện tại thì, tôi đang tập bỏ bớt đi những thứ làm giảm thần sắc, ví dụ như là:
- Giảm stress. Hồi trước không quan tâm stress vì không biết là mình có stress hay không. Bây giờ thì check in thường xuyên và đưa nó lên thành việc ưu tiên.
- Giảm cân. Chưa tập thêm môn gì, chưa dùng thêm sản phẩm gì, chỉ là bớt rượu chè, bớt rủ rê ăn vặt tràn lan.
- Giảm nhăn nhó. Điều tiết cảm xúc cho có trọng tâm chứ không để mình bị cuốn theo nó nữa.
- Giảm cãi vả. Uhm, cái này tập hơi lâu. Bản tính ít cãi, nhưng khi cãi là tốn nhiều năng lượng "hại não" để lập luận.
- Giảm "sâu sắc", cà khịa, móc ngoéo. Buồn lắm, và thấy nhạt nữa, nhưng vì muốn làm chuyện lớn nên phải bỏ dần.
Kể ra thì bây giờ đầu óc giản đơn hơn, cơ thể nhẹ ký hơn, kể cả tóc cũng ngắn đi nhiều, quần áo trang sức phong cách tối giản.
Nên được một từ là: nhẹ.