Cái duyên mình muốn nói tới là sự "xe duyên" của vũ trụ cho những con người cần gặp nhau sẽ gặp nhau, và ở đây là mối quan hệ khai vấn giữa coach và coachee.
Hành trình thực hành thông minh cảm xúc, tự khai vấn (self coach), tìm và hiểu giá trị của bản thân, phát huy năng lực, hướng đến cuộc sống mình mong muốn | Coach Tami Pham's self coaching blog.
Thứ Năm, 11 tháng 9, 2025
Cái "duyên" trong khai vấn
Cái duyên mình muốn nói tới là sự "xe duyên" của vũ trụ cho những con người cần gặp nhau sẽ gặp nhau, và ở đây là mối quan hệ khai vấn giữa coach và coachee.
Thứ Ba, 2 tháng 9, 2025
Kết nối với chính mình, bước đầu tiên để vượt cơn bão khủng hoảng tuổi trung niên
Tuổi trung niên thường hay đối mặt với cảm giác "đầy đủ bên ngoài, trống rỗng bên trong", khi một lúc nào đó mình nhận ra tất cả những thành quả mình đang cố gắng để đạt được không làm cho mình thấy hạnh phúc. Thay vào đó là cảm giác mệt mỏi, vô nghĩa, mông lung về chặng đường tiếp theo.
Áp lực đồng trang lứa, mong muốn làm người con thành đạt, mong ước trở thành người có ích và khẳng định bản thân, tìm kiếm chỗ đứng trong xã hội... tất cả đều chính đáng, nhưng đồng thời cũng vô tình khiến ta sống theo tiêu chuẩn của xã hội mà quên mất bản thân mình thật sự yêu thích điều gì.
Kết nối với chính mình, là quay lại làm bạn với mình. Người bạn tâm giao là người cùng chơi, cùng học, cùng làm, cùng tận hưởng những niềm vui, cũng như chấp nhận nhau mà không cần câu nệ.
Lần gần nhất bạn cùng chơi với mình là khi nào? Lần gần nhất bạn cảm nhận cơ thể mình là khi nào? Lần gần nhất bạn bênh vực mình mà không cần lý lẽ?
Kết nối với chính mình bắt đầu từ những điều đơn giản như thế:
- Cảm nhận hơi thở, cảm nhận cơ thể.
- Chơi trò mình thích.
- Ăn món mình mê.
- Làm điều mình muốn.
- Tạm ngưng kết nối với bên ngoài.
Những lúc như vậy, bạn thực sự ở lại với mình. Từ đó, tình bạn này có thể đưa bạn đi xa hơn. Kiểu như:
- Điều gì làm mình hạnh phúc?
- Mình trân trọng những giá trị nào?
- Niềm tin nào mình muốn nuôi dưỡng?
- Ý nghĩa của mọi chuyện mình làm là gì?
Trải qua một thời gian thực hành, bạn sẽ chạm tới những hoa thơm trái ngọt mà tuổi trung niên thường hay tìm kiếm:
- An nhiên nội tâm: ít bị dao động bởi hoàn cảnh hay ý kiến của người khác.
- Rõ ràng trong quyết định: biết điều gì thật sự quan trọng, tránh bị phân tâm bởi những lựa chọn không cần thiết.
- Nâng cao hiệu suất: khi làm việc từ sự rõ ràng, bạn sẽ tập trung và sáng tạo hơn.
- Mối quan hệ lành mạnh: khi sống thật, bạn thu hút những người phù hợp, và không cần gồng mình để làm hài lòng ai.
- Sống có ý nghĩa: bạn biết mình đang đi đâu, và tại sao lại đi con đường đó.
- Hài lòng với bản thân: sống nhẹ nhàng, ra đi thanh thản.
*** Những thử thách thường hay gặp phải:
Không khó để bắt đầu thực hành kết nối với chính mình, nhưng bất cứ hành trình nào cũng cần sự kiên nhẫn. Những trở ngại mà bạn có thể gặp:
- Sự kháng cự bên trong: bạn không quen với việc ngừng lại, bạn thấy bận rộn, năng động mới là chính đáng và có giá trị, không lãng phí.
- Nỗi sợ đối diện sự thật: bạn biết rằng bên trong bạn có nhiễu nỗi đau, ức chế, đè nén, và bạn phát chán khi nghĩ đến chuyện phải nhìn lại và đào bới nó lên.
- Áp lực xã hội: những người xung quanh sẽ thấy bạn thay đổi theo chiều hướng "chỉ nghĩ cho mình", họ sẽ có nhận xét, bình luận hoặc phản đối.
- Hoặc đơn giản là bạn không thể kiếm đâu ra thời gian để kết nối với mình.
Nhưng....
Kết nối với chính mình là một hành trình trở về. Khó khăn, trở ngại là một phần trong đó.
Kết nối với chính mình không phải một điểm đến, mà là một quá trình. Mỗi ngày, bạn có thể chọn quay về với hơi thở, với cảm xúc, với giá trị thật sự. Dần dần, bạn sẽ nhận ra: hạnh phúc không nằm ở bên ngoài, mà ở sự hòa hợp giữa bạn và chính bản thân mình.
Khi đã kết nối sâu sắc với chính mình, bạn không còn phải chạy theo để chứng minh giá trị, cũng không sợ mất đi sự công nhận. Bạn sống trọn vẹn, tự do, và an nhiên – bởi bạn đã tìm thấy nơi nương tựa vững chắc nhất: chính là bản thân mình.
Kết nối với chính mình không phải là phương pháp hay kỹ năng, hãy biến nó thành bước đầu tiên của một lối sống.
Thứ Sáu, 29 tháng 8, 2025
MENTORING LÀ HÀNH TRÌNH CẢ HAI CÙNG LỚN
Bởi vì không chỉ có Mentee được học, mà Mentor cũng được học từ chính những câu hỏi của Mentee.
Mentor là những tâm hồn đã dãi nắng dầm sương, lắm khi vừa đu dây vừa tung hứng với công việc, gia đình và những ước mơ của riêng mình. Những trải nghiệm sống, khi không có thời gian nhìn lại, chiêm nghiệm và đúc kết, sẽ giống như những tư liệu thô xếp chồng và bám bụi, nhiều khi còn lên men và đau nhức nữa.
Dần dần tư liệu quý trở thành nhà kho, mà mở cửa kho một mình thì cũng ngán lắm, nên thôi kệ, cuộc đời mình cứ thế mà fast forward.
Khi có Mentee, mỗi câu hỏi là một lượt truy vấn vào trong mớ lộn xộn, và sau khi đã góp nhặt, sắp xếp lại gọn gàng thành một kinh nghiệm, nó trở thành một món quà mà cả hai cùng thừa hưởng.
Khi có Mentee, sự lắng nghe cũng chính là một sự ghi nhận. Trong bộn bề công việc, liệu có ai đó có thể ngồi nghe và đón nhận những trải nghiệm của Mentor? Liệu có lúc nào Mentor dành thời gian để thực sự lắng nghe những nỗi niềm của chính mình? Khi Mentee ngồi đó và muốn được nghe, đó là một sự ghi nhận to lớn đối với những gì mà Mentor đã trải qua.
Thay vì tự học và tự lớn, mình hãy học và lớn lên cùng nhau...
Thứ Năm, 28 tháng 8, 2025
QUANG HỢP, SÁT NA, VÀ CHỦ NGHĨA DUY VẬT BIỆN CHỨNG
Câu chuyện bắt đầu từ việc chúng tôi ngồi than thở rằng bản thân quá thiếu kiên nhẫn với “quá trình” và chỉ mong sao cho mau tới “kết quả”. Chúng tôi không làm được như sếp nói.
Chúng tôi biết rằng để có ngày ra hoa, cây vẫn luôn không ngừng quang hợp. Rằng khi mọi thứ dường như không có gì tiến triển, thì mỗi một giây phút trôi qua, thế giới vẫn không ngừng vận động và phát triển.
Chỉ là chúng tôi không nhìn thấy nó. Vì chúng tôi sống và nhận biết thế giới bằng tai mắt mũi họng và làn da. Không thể nào cảm nhận được sự tiến trình trong từng giây phút đó.
Chúng tôi cũng không phải là vận động viên để biết giá trị của từng mili giây khi về đích là như thế nào.
Nên chúng tôi ngồi buồn và chán và sinh nông nổi.
Chúng tôi rủ nhau đi học thiền. Sau thời gian lên núi, chúng tôi trở về nhà và đương nhiên là không thể áp dụng, với cái sự mất kiên nhẫn của mình thì thật không thể tưởng tượng chúng tôi có thể thiền.
Nhưng chuyến đi đó đã gieo hạt, và trong sự vô thức của chúng tôi, nó đã phát triển, với tốc độ ốc sên. Thế rồi một ngày hết sức bình thường 5 năm sau đó, chúng tôi đã trở thành thiền sinh, khi mà tự mình có thể ngồi lại với mình mỗi ngày.
Thế giới đã tặng cho chúng tôi bài học về sự phát triển không ngừng. 5 năm là khoảng thời gian mà sự tích luỹ về lượng đã đủ để thay đổi về chất, xuyên qua từng sát na.
Món quà dành cho người thiền sinh là khi tâm tĩnh lặng, chúng tôi đã có thể cảm thấy được sự biến đổi và phát triển. Mỗi giây phút trôi qua, từng tế bào đã khác đi một chút, dòng máu dịch chuyển thêm một đoạn, tóc mình bạc thêm một tí, và ngày xuống lỗ cũng nhích thêm lên một tẹo.
Cả thế giới bên trong và thế giới bên ngoài cùng chuyển động, trùng trùng duyên khởi.
Thế giới không những không buồn chán, mà thậm chí còn choáng ngợp với sự diệu kỳ. Từng mạch đập, từng hơi thở trở nên ngất ngây. Mỗi giây phút trôi qua đều xứng đáng. Và không còn cần phải suy nghĩ liệu quãng đời còn lại của ta liệu có ý nghĩa gì.
Chủ Nhật, 24 tháng 8, 2025
Đi qua tuổi 40 (3)
XUYÊN QUA NỖI SỢ
"Cầm lên được thì để xuống được”.
Tôi thường nghe các anh các chú xung quanh nói vậy.
Đó là lời tuyên bố khi họ đang cố dứt khoát bỏ đi một sự đầu tư hay chấm dứt một mối quan hệ, nhất là chuyện tình cảm khi mà mọi việc trở nên dây dưa và không còn triển vọng.
Người ta viện đến câu nói này khi mà người ta thấy nó thực sự khó. Nếu mọi việc dễ dàng, hàng ngày ta đặt lên để xuống nhiều lần những vấn đề khác nhau. Nếu mọi việc trong tầm kiểm soát, thì không ai còn nhớ đến câu nói này nữa.
Cái khó của tôi là: tôi không muốn.
Thuở nhỏ, tôi luôn là một học sinh giỏi. Lớn lên, tôi cũng phấn đấu cho sự nghiệp của mình. Bốn mươi tuổi, tôi là giám đốc bộ phận, có chồng, có con gái, và một ít tài sản tích luỹ. Tôi có nhà để ở, tôi đi công tác, đi du lịch nhiều nơi trên thế giới, ở khách sạn 5 6 sao có nhà vệ sinh bóng lộn. Tất cả đều là ước mơ của tôi. Sao tôi có thể buông xuống những ước mơ của mình.
Vào cái ngày tôi nghỉ việc, tôi cũng vừa hoàn tất thủ tục ly hôn. Sau 5 năm chiến tranh lạnh, cuối cùng tôi đồng ý để chồng cũ chăm sóc con gái. Để đối lấy tự do, tôi chấp nhận ra đi một mình.
Vậy là tôi trở nên vô sản. Không chồng, không con, không nhà, không sự nghiệp.
Tôi đã từng nghĩ, điều đó thật khủng khiếp. Nỗi sợ như bóng tối ập đến, tôi như con ngựa dựng ngược lên và quay đầu, không thể nhìn xem phía trước có gì.
Rồi ngày qua ngày, khi nỗi đau thực sự đủ lớn, tôi nhắm mắt bước thêm chút nữa và hỏi thêm một câu: Nếu điều đó thực sự xảy ra, thì nó "khủng khiếp" là khủng khiếp như thế nào. Ngay khi tôi vừa chấp nhận rằng mình sẽ trở nên “vô sản”, thì trí thông minh tiềm thức xuất hiện: “Bỏ xuống, để lựa chọn, và lại cầm lên.”
Phải chi tôi đủ bình tĩnh để hỏi câu hỏi này sớm hơn. Nhưng giờ thì, tôi đã làm điều đó rồi.
Thứ Sáu, 25 tháng 7, 2025
MỘT NĂM GAP YEAR TÔI ĐÃ LÀM GÌ?
Đây là lần gap year thứ hai của tôi, vì vậy tôi đã có thể bình tĩnh hơn và xác định những điều mình sẽ làm trong giai đoạn "thừa thời gian, thiếu tiền bạc" này, đó là: về với tuổi thơ, làm những điều mình đã bỏ lỡ trong suốt những năm tháng học hành và làm việc.
Bây giờ đã gần 10 tháng kể từ khi quay lại làm việc, nhìn lại khoảng thời gian đó, mình thấy mình thật ngầu và đáng yêu.
Và đây là những gì mình đã làm được trong thời gian đó:
- Đi 8 thành phố ở Mỹ, 18 thành phố ở châu Á, 20 địa phương trong nước.
- Viết được 4 bài hát và trình bày trước khán giả 3 lần.
- Xuất bản 1 khoá học trên Udemy Business.
- Mở được 1 khoá học online về marketing cho solopreneur.
- Viết 30 nghìn chữ bản thảo.
- Viết 60 bài blog và đăng trên 4 kênh nội dung khác nhau.
- Tự làm video và trang web cá nhân.
- Lấy chứng chỉ khai vấn ACC của Liên đoàn khai vấn quốc tế.
- Tham gia góp sức trong 4 cộng đồng.
- Theo đuổi một lối sống mới với mindfulness.
- Được mời làm kol.
- Tự chữa đốt sống cổ.
- Vẽ được 5 bức chân dung cho chính mình và người thương.
- Tập chơi đàn được 6 bài và tự đệm cho bài hát của chính mình.
- Tập bắn súng.
- Xem bóng đá Mỹ.
- Nặn được 1 bình gốm.
- Nuôi được 2 em mèo.
- Làm đám cưới theo kiểu của mình (hihi).
- Biết bơi.
- Học triết học.
- Thích nấu ăn.
- Học cách đầu hàng, trust the process.
Khi mình sắp hết sạch tiền, thì vũ trụ mang mình trở về với vòng tay của bạn bè và đồng nghiệp, mình lại tiếp tục với công việc chuyên môn của mình full time.
Và khi quay trở lại làm việc, mình thấy nội tâm hài hoà hơn, không còn tiếc nuối vì đã bỏ lỡ những sắc màu của cuộc sống trong những tháng năm theo đuổi sự nghiệp.
Tâm trí nhẹ nhàng hơn, tâm trạng bình ổn hơn, dung chứa được nhiều hơn.
Theo nghĩa đó, mình đã trở lại và lợi hại hơn xưa.
Thứ Hai, 21 tháng 7, 2025
Đi qua tuổi 40 (2)
ĐIỀU ĐÁNG SỢ NHẤT
Có lần, cô đồng nghiệp người Malaysia hỏi tôi:
- Nếu mà bạn có thể quay lại và lựa chọn lại lần nữa, thì bạn có lấy chồng không
- Có. - Tôi trả lời không đắn đo.
- Tôi hỏi như vậy là vì thấy bố mẹ tôi cãi nhau và làm tổn thương nhau mỗi ngày, nhưng hai người vẫn ở bên nhau. Tôi thật bối rối giữa hiện thực và ước mơ về một cuộc sống gia đình hạnh phúc. Và nếu như tôi ở vào hoàn cảnh của mẹ tôi, thì tôi cũng không biết nên làm thế nào với đời mình.
- Tôi hiểu. Tôi biết có nhiều người thà không lấy chồng chứ không muốn rủi ro lấy phải một người không tử tế.
- Kể cả là lấy được người tử tế đi nữa thì vẫn có quá nhiều vụ chia tay vì không hợp, hết yêu, hoặc trở nên thù hận.
- Ừ.
Lần khác, trong một buổi cà phê, cô bạn tôi, một người sợ yêu, bộc bạch:
- Mình thấy việc có một người khác trong nhà mình, trong cuộc sống của mình quả là một chuyện lớn, với mình ai làm được chuyện đó thì thật là vĩ đại. Mình rất ngưỡng mộ. Nội việc sắp xếp cuộc sống của chính mình cho gọn gàng đã là một sự nỗ lực rồi.
- Ngược lại, - tôi bảo cô - mình thì rất ngưỡng mộ các cô gái có thể sống một mình mà vẫn ổn. Chỉ cần nghĩ đến chuyện sớm tối không có ai hỏi han, không ai bảo vệ là mình thấy chơi vơi, sợ hãi.
Tôi là kiểu ít đắn đo khi bước vào một mối quan hệ, bởi vì nỗi sợ hãi của tôi là khi phải sống một mình. Công thức này khiến cho tôi trượt dài trong cuộc hôn nhân thất bại của mình mà không có động lực nào để chấm dứt. Ban ngày, tôi làm việc ở một công ty có tiếng là áp lực. Tối về nhà, mệt rã rời, ăn vội bữa cơm để sẵn, nói chuyện với con gái một chút, giúp con làm bài tiếng Việt, rồi đi ngủ.
Tôi biết cuộc sống của mình không có gì vui. Tôi biết năng lượng của mình ngày càng cạn dần. Nhưng tôi cũng chưa đủ lý do để làm to chuyện. Tôi cho qua khi bị từ chối nói chuyện, bị phớt lờ khi ra quyết định trong gia đình, bị đuổi ra khỏi nhà bếp vì sợ đụng vô đồ đạc, bị cằn nhằn khi quên tắt đèn.
Tôi đã không ý thức được rằng mình đang sống trong sự bạo hành ở một hình thức không bạo động nhưng rất tinh vi. Ít nhất, tôi được an toàn để không phải đối mặt với nỗi sợ của mình: sợ phải làm người bỏ chồng, sợ con buồn, sợ con giận và tổn thương, sợ phải nói chuyện này với cha mẹ, sợ bị thấy mình thất bại, sợ ra toà, sợ hậu quả gì đó mà mình chưa lường hết được, sợ một mình, sợ cô đơn, sợ bị thương hại… Một hỗn hợp đặc quánh và tối đen.