Thứ Bảy, 20 tháng 9, 2025

Làm gì khi "bỗng dưng nghỉ việc?"

 


Đã vài năm trôi qua và làn sóng "bỗng dưng nghỉ việc" vẫn còn tiếp diễn. Layoff hay là tự nghỉ, hình thức có thể khác nhau, nhưng nguyên nhân nhiều khi quay về một mối: công việc trở nên khó khăn ngoài mong đợi.

Tôi đã nghỉ việc nhiều lần. Mỗi lần tâm trạng không giống nhau. Mỗi lần mang một trải nghiệm mới.

Thời trẻ, nghỉ việc là đi tìm việc mới ngay, trong tâm trạng buồn giận và sợ thiếu tiền. Lên cấp quản lý rồi, nghỉ việc là sợ ảnh hưởng profile, sợ bị ở ngoài cuộc, sợ bị bỏ lại phía sau. Càng ở những vị trí cao, càng khó tìm công việc mới ngay được. Tâm trạng khó yên.

Tôi từng gap year vào năm 2018. Điều tôi từng mơ ước và chuẩn bị cho nó. Được bước ra khỏi guồng máy, được nhìn ánh hoàng hôn. Tôi đã muốn khóc khi nhìn ánh nắng chiều xuyên qua tán cây, rơi xuống chiếc bàn ở sân vườn trong một quán ăn của người bạn đã lâu không gặp.

Tôi đi nhiều nơi ở đất nước mình, thử nhiều món ăn địa phương mà chỉ khi được thổ địa dẫn đi thì mới ăn được. Tôi xuống biển, bị con mực xịt mực vào mặt, thật hài. Tôi lên núi, ngồi trên đó hơn 10 ngày không liên lạc với thế giới trần ai, thấy trong suốt.

Cuộc đời thật vui, cho đến khi... thiếu tiền, thiếu chỗ đứng, thiếu sự ngưỡng mộ. Cảm giác nó đến nhanh hơn mình tưởng.

Bởi khi chuẩn bị gap year, mình dự tính trước cho một hiện thực. Còn trong thực tế, cảm xúc đi trước hiện thực rất nhiều. Tiền hãy còn chưa hết, nhưng cảm giác lo toan đã đến ngay bên sườn đây rồi.

Lần thứ hai gap year, tôi đã có kinh nghiệm hơn.

Câu hỏi của lần thứ hai: Làm thế nào để có thể bình tĩnh, để khi nào chơi thì chơi, khi nào làm là làm.

Danh sách muốn chơi của tôi thì dài lắm. Bao nhiêu năm đi học đi làm, có biết bao nhiêu điều đã bỏ lỡ, đàn hát, vẽ vời, yêu đương lãng mạn, lên rừng xuống biển, sáng tác thơ văn, nuôi chó mèo, hay chỉ muốn nằm im không làm gì, không giải trình với ai.

Tìm ý tưởng để gap year có vẻ không khó. Nó luôn có sẵn. Tận hưởng trọn vẹn mới là điều khó.

Lỡ như bạn nghỉ việc bất ngờ và bỗng dưng thấy mình gap year hay gap month, thì làm sao? Hy vọng vài gợi ý dưới đây có thể có ích cho bạn:

1. Gap, nhưng không gap. Luôn có danh sách những điều thích làm. Kể cả nếu bạn thích "không làm gì" và bạn chủ đích thực hiện nó, đó là một niềm vui. Nếu bạn không làm gì vì không quyết định được là làm gì, nó sẽ là một sự khó chịu đáng kể.

2. Đừng xua đuổi cảm giác "thiếu tiền", "vô dụng", "lãng phí" khi nó kéo đến. Đây là cảm xúc không mời mà tới, cho nên không mời cũng sẽ tự đi. Khi bị mời đi lại càng không đi. Chỗ này bạn nghiên cứu thêm về "quản lý cảm xúc" sẽ có nhiều tip chuyên trị nhen.

3. Thường xuyên check-in. Để cảm nhận và ghi nhận đầy đủ về cái sung sướng mình đang có, ghi nhận những thông điệp mà những cảm xúc bất an muốn truyền tải. Mọi cảm xúc, mọi trải nghiệm đều có giá trị của nó.

4. Nếu bạn ghi chép, bạn sẽ không phải nhớ mọi thứ trong đầu, đời nhẹ hơn khá nhiều. Và biết đâu một ngày nào đó, những ghi chép của bạn lại trở thành những tư liệu quý giá thì lại càng hay.

Vui chơi cũng phải học :)

Thứ Bảy, 13 tháng 9, 2025

Lắng nghe "thông điệp từ vũ trụ"



Tôi là người vô thần. Thế hệ chúng tôi nhiều người như vậy, là những người không tôn giáo và được dạy triết học Mác Lênin ở trường.

Thông điệp vũ trụ là một điều mới mẻ và không được dạy một cách chính thống. Nhưng tôi thích, tôi thực hành, và tôi tin.

Bắt đầu từ những sự trùng hợp

Kiểu như có những sự việc vô cùng khó xảy ra mà cũng xảy ra, một cách bất thường. Một món đồ bị mất không rõ nguyên nhân, một tuýp kem bật nắp chảy tràn, một chùm chìa khoá rơi đúng lúc khe hở mở ra, một con số lặp đi lặp lại, một chiếc email gửi đến đúng lúc đang cần lời khuyên, một người quen cũ xuất hiện khi vừa nghĩ về họ...

Cho đến những thông điệp lớn hơn

Bài học: Một sự việc xảy đến để khi đi qua nó, ta nhận được một nhiệm vụ hay món quà lớn hơn. Một sự mất mát để biết trân trọng cái mình có. Một sự thất bại để chúng ta học bài học kiên nhẫn, sáng tạo, linh hoạt. Sự cô đơn cho ta cơ hội kết nối lại với bản thân.
Tiếng gọi của cuộc đời: Một cảm giác thôi thúc, dấn thân, cho một điều gì đó không rõ nguyên nhân. Chỉ biết rằng, khi làm chắc chắn đúng. Và làm xong, chắc chắn thoả mãn.

Lắng nghe thông điệp vũ trụ

Làm thế nào để nhận ra thông điệp vũ trụ? Câu trả lời nằm ở sự lắng nghe. Trong nhịp sống hối hả, con người dễ bị cuốn vào lo toan mà quên mất tiếng nói tinh tế quanh mình. Để kết nối, ta cần:
Tĩnh lặng: dành thời gian thiền, đi bộ, hay đơn giản là ngồi yên lắng nghe hơi thở.
Chú ý đến trực giác: cơ thể cũng là phương tiện để vũ trụ gửi thông điệp đến.
Quan sát sự trùng hợp: kết nối những điều “ngẫu nhiên kỳ lạ” xem chúng có thông điệp gì.
Thực hành lòng biết ơn: khi biết ơn, ta mở lòng và dễ dàng nhận ra những điều nhỏ bé nhưng ý nghĩa.

Quan trọng nhất, biết rõ mình đang tìm kiếm điều gì. Khi tín hiệu được gửi đi một cách rõ ràng, vũ trụ sẽ đáp lại bằng cách này hay cách khác.

Niềm tin vào sự che chở

Khi ta biết rằng đất trời luôn ở bên ta và giúp đỡ ta, tâm hồn ta sẽ có một chỗ dựa, bớt đi áp lực phải kiểm soát mọi thứ, thay vào đó là "trust the process", tin rằng mọi việc sẽ được sắp xếp theo cách tốt nhất, vượt xa tầm kiểm soát của một cá nhân nhỏ bé là mình.


"Trời Đất sẽ mách bảo nếu chúng ta đau đáu, trăn trở ngày đêm về một việc. Nếu ta đau đáu việc gì đó, suy nghĩ ngày đêm việc gì đó, suy nghĩ sâu đến mức bị ám ảnh, mà việc đó lại có sứ mệnh lớn lao thì cái ăngten của ta sẽ mở rộng búp sóng, độ nhạy tăng lên, vì thế mà thu được nhiều thông tin hơn, nhất là những thông tin rất nhỏ chỉ như một ánh sáng rất nhỏ cuối đường hầm. Trong cả trăm ngàn thông tin ấy sẽ có cái mách bảo, sẽ có cái làm ta ngộ ra, có khi chỉ là một từ, chưa đến một câu, có khi đến từ một người vô danh, chứ không phải thánh hiền chi cả. Vậy là Trời Đất ngoài kia đã có sẵn mọi sự mách bảo rồi, chỉ cần búp sóng ăngten của bạn mở rộng, chỉ cần ăngten của bạn tăng độ nhạy. Nhưng điều này lại chỉ đến khi chúng ta suy nghĩ ngày đêm, trăn trở và khát khao." 

trích lời Bộ trưởng Bộ TT&TT Nguyễn Mạnh Hùng -  Báo VietNamNet (18/8/2024).

Thứ Năm, 11 tháng 9, 2025

Cái "duyên" trong khai vấn



Cái duyên mình muốn nói tới là sự "xe duyên" của vũ trụ cho những con người cần gặp nhau sẽ gặp nhau, và ở đây là mối quan hệ khai vấn giữa coach và coachee.

Mình đang có duyên cùng với một người coachee như vậy, người ấy mang đến câu chuyện về một ước mơ đã có từ thời trẻ, trải qua những năm tháng cuộc đời cũng viên mãn với những niềm vui khác, thì đến lúc nào đó nhận ra ước mơ cũ vẫn ở bên mình, nhẹ nhàng không đòi hỏi, không thúc ép, nhưng vẫn dịu dàng ở đó làm cái neo.

Khi ngồi với người đó, cái ước mơ bên trong mình giống như là nhìn thấy cái ước mơ ở phía bên kia, vẫy tay chào, và như muốn nói, mình ở đây nè, chúng mình làm bạn nha.

Khi cảm nhận sự sống động đó, mình tự hỏi bản thân, bạn nhỏ đó có đang chờ đợi mình làm điều gì đó cho bạn không. Hoặc cả nếu không đi nữa, thì mình có muốn làm gì không, từ phía mình.

Mình đã từng nghĩ, cần phải đánh đổi thời gian, năng lượng, sự tập trung thì mới có thể theo đuổi ước mơ. Bây giờ mình có những câu hỏi khác:

- Nếu không phải là "theo đuổi", thì đó có thể là gì? Khi nhìn "bạn nhỏ" đó, từ ngữ bật lên không phải là theo đuổi, mà là "chơi vui cùng nhau".
- Nếu chơi vui cùng nhau, thì kết quả sẽ trông như thế nào? Mình thấy nó không còn là những "sản phẩm hữu hình" như mình đã từng nghĩ (và thấy áp lực ngang) như trước nữa.

Mình thấy việc đồng hành sâu cùng một người thật là "có lời" cho cả hai.

Trong coaching, "hiện tượng" người coachee mang đến một câu chuyện trùng hợp với câu chuyện của người coach được gọi mà mirror, hiểu theo kiểu cùng tần số, hay luật hấp dẫn.

Mirror là một bài test với coach. Nội lực của coach đủ mạnh, những khúc mắc của mình đã xử lý xong, thì đây là cơ hội để coach "viết tiếp câu chuyện đời mình". Còn khi coach vẫn còn "chưa xong" với mình, thì cái mirror này sẽ làm tăng sự ngổn ngang trong lòng của coach.

Mà không riêng gì coach, mirror cũng có thể xảy ra trong đời thường. Khi nghe câu chuyện tâm sự của một người bạn hay người thân, trong lòng mình cảm thấy thế nào, điều đó giúp bạn biết được nội tâm của mình đang mạnh yếu ra sao.

Thứ Ba, 2 tháng 9, 2025

Kết nối với chính mình, bước đầu tiên để vượt cơn bão khủng hoảng tuổi trung niên


 

Tuổi trung niên thường hay đối mặt với cảm giác "đầy đủ bên ngoài, trống rỗng bên trong", khi một lúc nào đó mình nhận ra tất cả những thành quả mình đang cố gắng để đạt được không làm cho mình thấy hạnh phúc. Thay vào đó là cảm giác mệt mỏi, vô nghĩa, mông lung về chặng đường tiếp theo.

Áp lực đồng trang lứa, mong muốn làm người con thành đạt, mong ước trở thành người có ích và khẳng định bản thân, tìm kiếm chỗ đứng trong xã hội... tất cả đều chính đáng, nhưng đồng thời cũng vô tình khiến ta sống theo tiêu chuẩn của xã hội mà quên mất bản thân mình thật sự yêu thích điều gì.

Kết nối với chính mình, là quay lại làm bạn với mình. Người bạn tâm giao là người cùng chơi, cùng học, cùng làm, cùng tận hưởng những niềm vui, cũng như chấp nhận nhau mà không cần câu nệ.

Lần gần nhất bạn cùng chơi với mình là khi nào? Lần gần nhất bạn cảm nhận cơ thể mình là khi nào? Lần gần nhất bạn bênh vực mình mà không cần lý lẽ?

Kết nối với chính mình bắt đầu từ những điều đơn giản như thế:

- Cảm nhận hơi thở, cảm nhận cơ thể.

- Chơi trò mình thích.

- Ăn món mình mê.

- Làm điều mình muốn.

- Tạm ngưng kết nối với bên ngoài.

Những lúc như vậy, bạn thực sự ở lại với mình. Từ đó, tình bạn này có thể đưa bạn đi xa hơn. Kiểu như:

- Điều gì làm mình hạnh phúc?

- Mình trân trọng những giá trị nào?

- Niềm tin nào mình muốn nuôi dưỡng?

- Ý nghĩa của mọi chuyện mình làm là gì?

Trải qua một thời gian thực hành, bạn sẽ chạm tới những hoa thơm trái ngọt mà tuổi trung niên thường hay tìm kiếm:

- An nhiên nội tâm: ít bị dao động bởi hoàn cảnh hay ý kiến của người khác.

- Rõ ràng trong quyết định: biết điều gì thật sự quan trọng, tránh bị phân tâm bởi những lựa chọn không cần thiết.

- Nâng cao hiệu suất: khi làm việc từ sự rõ ràng, bạn sẽ tập trung và sáng tạo hơn.

- Mối quan hệ lành mạnh: khi sống thật, bạn thu hút những người phù hợp, và không cần gồng mình để làm hài lòng ai.

- Sống có ý nghĩa: bạn biết mình đang đi đâu, và tại sao lại đi con đường đó.

- Hài lòng với bản thân: sống nhẹ nhàng, ra đi thanh thản.

*** Những thử thách thường hay gặp phải:

Không khó để bắt đầu thực hành kết nối với chính mình, nhưng bất cứ hành trình nào cũng cần sự kiên nhẫn. Những trở ngại mà bạn có thể gặp:

- Sự kháng cự bên trong: bạn không quen với việc ngừng lại, bạn thấy bận rộn, năng động mới là chính đáng và có giá trị, không lãng phí.

- Nỗi sợ đối diện sự thật: bạn biết rằng bên trong bạn có nhiễu nỗi đau, ức chế, đè nén, và bạn phát chán khi nghĩ đến chuyện phải nhìn lại và đào bới nó lên.

- Áp lực xã hội: những người xung quanh sẽ thấy bạn thay đổi theo chiều hướng "chỉ nghĩ cho mình", họ sẽ có nhận xét, bình luận hoặc phản đối.

- Hoặc đơn giản là bạn không thể kiếm đâu ra thời gian để kết nối với mình.

Nhưng....

Kết nối với chính mình là một hành trình trở về. Khó khăn, trở ngại là một phần trong đó.

Kết nối với chính mình không phải một điểm đến, mà là một quá trình. Mỗi ngày, bạn có thể chọn quay về với hơi thở, với cảm xúc, với giá trị thật sự. Dần dần, bạn sẽ nhận ra: hạnh phúc không nằm ở bên ngoài, mà ở sự hòa hợp giữa bạn và chính bản thân mình.

Khi đã kết nối sâu sắc với chính mình, bạn không còn phải chạy theo để chứng minh giá trị, cũng không sợ mất đi sự công nhận. Bạn sống trọn vẹn, tự do, và an nhiên – bởi bạn đã tìm thấy nơi nương tựa vững chắc nhất: chính là bản thân mình.

Kết nối với chính mình không phải là phương pháp hay kỹ năng, hãy biến nó thành bước đầu tiên của một lối sống. 

Thứ Sáu, 29 tháng 8, 2025

MENTORING LÀ HÀNH TRÌNH CẢ HAI CÙNG LỚN

 




Bởi vì không chỉ có Mentee được học, mà Mentor cũng được học từ chính những câu hỏi của Mentee.


Mentor là những tâm hồn đã dãi nắng dầm sương, lắm khi vừa đu dây vừa tung hứng với công việc, gia đình và những ước mơ của riêng mình. Những trải nghiệm sống, khi không có thời gian nhìn lại, chiêm nghiệm và đúc kết, sẽ giống như những tư liệu thô xếp chồng và bám bụi, nhiều khi còn lên men và đau nhức nữa.


Dần dần tư liệu quý trở thành nhà kho, mà mở cửa kho một mình thì cũng ngán lắm, nên thôi kệ, cuộc đời mình cứ thế mà fast forward.


Khi có Mentee, mỗi câu hỏi là một lượt truy vấn vào trong mớ lộn xộn, và sau khi đã góp nhặt, sắp xếp lại gọn gàng thành một kinh nghiệm, nó trở thành một món quà mà cả hai cùng thừa hưởng. 


Khi có Mentee, sự lắng nghe cũng chính là một sự ghi nhận. Trong bộn bề công việc, liệu có ai đó có thể ngồi nghe và đón nhận những trải nghiệm của Mentor? Liệu có lúc nào Mentor dành thời gian để thực sự lắng nghe những nỗi niềm của chính mình? Khi Mentee ngồi đó và muốn được nghe, đó là một sự ghi nhận to lớn đối với những gì mà Mentor đã trải qua.


Thay vì tự học và tự lớn, mình hãy học và lớn lên cùng nhau...

Thứ Năm, 28 tháng 8, 2025

QUANG HỢP, SÁT NA, VÀ CHỦ NGHĨA DUY VẬT BIỆN CHỨNG

 



Câu chuyện bắt đầu từ việc chúng tôi ngồi than thở rằng bản thân quá thiếu kiên nhẫn với “quá trình” và chỉ mong sao cho mau tới “kết quả”. Chúng tôi không làm được như sếp nói.



Chúng tôi biết rằng để có ngày ra hoa, cây vẫn luôn không ngừng quang hợp. Rằng khi mọi thứ dường như không có gì tiến triển, thì mỗi một giây phút trôi qua, thế giới vẫn không ngừng vận động và phát triển.



Chỉ là chúng tôi không nhìn thấy nó. Vì chúng tôi sống và nhận biết thế giới bằng tai mắt mũi họng và làn da. Không thể nào cảm nhận được sự tiến trình trong từng giây phút đó.



Chúng tôi cũng không phải là vận động viên để biết giá trị của từng mili giây khi về đích là như thế nào.



Nên chúng tôi ngồi buồn và chán và sinh nông nổi.



Chúng tôi rủ nhau đi học thiền. Sau thời gian lên núi, chúng tôi trở về nhà và đương nhiên là không thể áp dụng, với cái sự mất kiên nhẫn của mình thì thật không thể tưởng tượng chúng tôi có thể thiền.



Nhưng chuyến đi đó đã gieo hạt, và trong sự vô thức của chúng tôi, nó đã phát triển, với tốc độ ốc sên. Thế rồi một ngày hết sức bình thường 5 năm sau đó, chúng tôi đã trở thành thiền sinh, khi mà tự mình có thể ngồi lại với mình mỗi ngày.



Thế giới đã tặng cho chúng tôi bài học về sự phát triển không ngừng. 5 năm là khoảng thời gian mà sự tích luỹ về lượng đã đủ để thay đổi về chất, xuyên qua từng sát na.



Món quà dành cho người thiền sinh là khi tâm tĩnh lặng, chúng tôi đã có thể cảm thấy được sự biến đổi và phát triển. Mỗi giây phút trôi qua, từng tế bào đã khác đi một chút, dòng máu dịch chuyển thêm một đoạn, tóc mình bạc thêm một tí, và ngày xuống lỗ cũng nhích thêm lên một tẹo.



Cả thế giới bên trong và thế giới bên ngoài cùng chuyển động, trùng trùng duyên khởi.


Thế giới không những không buồn chán, mà thậm chí còn choáng ngợp với sự diệu kỳ. Từng mạch đập, từng hơi thở trở nên ngất ngây. Mỗi giây phút trôi qua đều xứng đáng. Và không còn cần phải suy nghĩ liệu quãng đời còn lại của ta liệu có ý nghĩa gì.


Chủ Nhật, 24 tháng 8, 2025

Đi qua tuổi 40 (3)

 

XUYÊN QUA NỖI SỢ

"Cầm lên được thì để xuống được”. 


Tôi thường nghe các anh các chú xung quanh nói vậy.


Đó là lời tuyên bố khi họ đang cố dứt khoát bỏ đi một sự đầu tư hay chấm dứt một mối quan hệ, nhất là chuyện tình cảm khi mà mọi việc trở nên dây dưa và không còn triển vọng. 


Người ta viện đến câu nói này khi mà người ta thấy nó thực sự khó. Nếu mọi việc dễ dàng, hàng ngày ta đặt lên để xuống nhiều lần những vấn đề khác nhau. Nếu mọi việc trong tầm kiểm soát, thì không ai còn nhớ đến câu nói này nữa.


Cái khó của tôi là: tôi không muốn. 


Thuở nhỏ, tôi luôn là một học sinh giỏi. Lớn lên, tôi cũng phấn đấu cho sự nghiệp của mình. Bốn mươi tuổi, tôi là giám đốc bộ phận, có chồng, có con gái, và một ít tài sản tích luỹ. Tôi có nhà để ở, tôi đi công tác, đi du lịch nhiều nơi trên thế giới, ở khách sạn 5 6 sao có nhà vệ sinh bóng lộn. Tất cả đều là ước mơ của tôi. Sao tôi có thể buông xuống những ước mơ của mình.


Vào cái ngày tôi nghỉ việc, tôi cũng vừa hoàn tất thủ tục ly hôn. Sau 5 năm chiến tranh lạnh, cuối cùng tôi đồng ý để chồng cũ chăm sóc con gái. Để đối lấy tự do, tôi chấp nhận ra đi một mình. 


Vậy là tôi trở nên vô sản. Không chồng, không con, không nhà, không sự nghiệp. 


Tôi đã từng nghĩ, điều đó thật khủng khiếp. Nỗi sợ như bóng tối ập đến, tôi như con ngựa dựng ngược lên và quay đầu, không thể nhìn xem phía trước có gì.


Rồi ngày qua ngày, khi nỗi đau thực sự đủ lớn, tôi nhắm mắt bước thêm chút nữa và hỏi thêm một câu: Nếu điều đó thực sự xảy ra, thì nó "khủng khiếp" là khủng khiếp như thế nào. Ngay khi tôi vừa chấp nhận rằng mình sẽ trở nên “vô sản”, thì trí thông minh tiềm thức xuất hiện: “Bỏ xuống, để lựa chọn, và lại cầm lên.”


Phải chi tôi đủ bình tĩnh để hỏi câu hỏi này sớm hơn. Nhưng giờ thì, tôi đã làm điều đó rồi.