Lần đầu tiên mình được khai sáng điều này là từ ông sếp cũ. Đó là khi chúng tôi chuẩn bị mở thêm mảng kinh doanh mới và khởi đầu rất bé so với quy mô của những công ty khác đang có.
Khi mình bé nhỏ còn thế giới thì rộng lớn, mình sẽ thấy choáng ngợp, không biết phải làm gì, vì có quá nhiều thứ, nhất là khi nhìn ra ngoài kia, thấy người ta làm biết bao nhiêu là việc hay ho.
Nhưng chúng ta thì chưa làm được.
Trong buổi họp chiến lược, chúng tôi đang lao xao hoang mang thì sếp bảo là: Chúng ta hãy tập trung vào những điều chúng ta muốn làm và chúng ta có thể làm được. Và sếp từ chối nói về những điều mà ai kia đang làm nhưng chúng tôi không muốn làm hoặc không thể làm. Và khi chúng tôi tập trung, chúng tôi thấy rõ ràng, tự tin để hành động.
Khi tôi mang phương châm này vào cuộc sống, tôi thấy nó khá là thách thức. Đó là vì ở đây thiếu một ông sếp. Và thế là ai cũng lao xao về việc sao không làm cái này, sao không làm cái kia. Sao không đi thăm họ hàng, sao không lau dọn nhà cửa, sao không thay cái bóng đèn, sao không trang điểm, sao không đi họp lớp, sao không có người yêu, sao không sinh cho đủ hai đứa con....
Sáng nay tôi quyết định làm sếp của ngày hôm nay. Tôi nói: "Đừng hỏi tại sao không làm cái này hay cái kia, mà hãy hỏi vì sao làm cái nọ".
Nói xong tôi nghĩ đến ông sếp, tôi cảm thấy tôi đang làm sếp cuộc đời mình, ít nhất là trong 1 buổi sáng. Và nếu tôi có thể kéo dài phương châm này đến buổi chiều, tôi có thể làm sếp cuộc đời mình trọn cả ngày. Và những ngày hôm sau nữa, nếu được 365 ngày là tôi sẽ đủ 1 năm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có muốn chia sẻ điều gì không?