Thứ Ba, 11 tháng 6, 2024

ĐI QUA TUỔI 40


 

Ba tôi nói, đỉnh cao của cuộc đời ông là vào khoảng tuổi 45. Giả sử như đời người sống được 90 tuổi, thì về mặt số học, 45 là điểm ngay giữa.

Vừa hay, tôi cũng đang đi qua khúc này. Khúc này bắt đầu từ lúc tôi bước sang tuổi 40. Một con số chẵn.

MẮT MỜ, CHÂN MỎI, GỐI RUN

Tôi bắt đầu nhận ra mắt mình bị nhoè khi nhìn xe cộ phía trước khi giao thông trên đường. Có lẽ tôi bị mỏi mắt do nhìn máy tính và điện thoại quá nhiều. Rồi nhiều ngày trôi qua, mắt ngày càng khó chịu chứ không giảm bớt. Tôi đi khám mắt, và ngạc nhiên thay, tôi bị cận thị ở cái tuổi mà tôi tưởng là nên viễn thị mới phải.

Tôi không phải đợi lâu, chỉ vài tháng sau đó, bộ não của tôi cũng bắt đầu biểu tình, không chịu làm việc tiếp.

Tôi quay lại phòng tập yoga sau nhiều năm bỏ dở, mỗi động tác chịu lực là tay chân run bần bật. Anh huấn luyện viên nhìn tôi như là "hiểu hết á, hồi xưa em cũng là giám đốc bán hàng chuyên chạy số đây".

THẤT NGHIỆP

Thất nghiệp tự nguyện thì cũng là thất nghiệp. Hơn nữa cũng không phải tự nguyện cho lắm, vì thấy mình mệt rồi nên mới chịu nghỉ. Trong khi đó, hàng tháng vẫn phải trả nợ mua nhà, tiền cho con, tiền cho miệng ăn của chính mình.

TA CHẲNG CÒN AI

Một khi đã buông thì có bao nhiêu là rơi xuống hết. Cuối cùng thì sau nhiều năm chiến tranh lạnh, tôi đã ra toà để ly hôn, chấp nhận để con lại và ra đi mình không.

TRỞ NÊN VÔ SẢN

Vậy là không nhà không cửa, không chồng không con, không tiền không bạc, không công ăn việc làm. Một combo "thú vị" chào mừng tuổi 40.

Tôi hỏi ba tôi, vậy sau cái tuổi đỉnh cao đó thì cuộc đời chỉ có buồn chán thôi sao. Nhưng không phải vậy, ý ba là về mặt sức khoẻ cơ bắp thì đúng là vậy rồi, nhưng khi ta bớt bận rộn với cơ bắp thì những niềm vui khác bắt đầu nảy sinh và đời sống bước sang một giai đoạn phát triển mới.

Những niềm vui đó là gì, thì tôi chưa kịp hỏi. Và tôi tính là sẽ không hỏi. Để tự mình trả lời xem sao.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có muốn chia sẻ điều gì không?