Thứ Tư, 22 tháng 10, 2025

"Luôn sai thời điểm"



Ờ thì đó là tôi nhận ra trước đây mình luôn như vậy.

Giờ thì đỡ rồi.

Cách đây ít lâu, tôi ngồi với mentor để xem lại phiên khai vấn mà tôi đã xin phép khách hàng được ghi âm và nộp về cho thầy.

Điều thầy mentor ghi nhận nhiều nhất, đó là năng lượng tĩnh lặng của tôi trong phiên coaching đó.

Sự tĩnh lặng đã giải phóng tôi khỏi sự vướng mắc về việc nói cái gì, hỏi câu gì vào lúc nào. 

Khi mà bên trong vẫn còn tính toán, cân chỉnh về thời điểm, thì khổ thay, nó thường luôn sai. Khi mức độ lăng xăng ở mức nhẹ nhẹ, thường là nó đi sớm hơn một nhịp. Còn khi vướng vào bối rối, thì nó đi trễ hơn nhiều nhịp.

Khi đủ tĩnh lặng, lạ thay, câu nói sẽ tự rơi đúng thời điểm mà không cần đến các nơ-ron thần kinh.

Nhìn lại thì tôi thấy mình đã trật nhịp được mấy chục năm rồi, từ khi tôi bắt đầu có nhiệm vụ, có KPI trong đời. Tôi đi học sớm hơn các bạn 1 năm. Chưa học xong cái này tôi đã bắt đầu học thêm cái khác. Đang làm việc này thì tôi bắt đầu nghĩ chuyện kia. 

Tánh lo xa, nghĩ trước, nên được bạn bè gọi là bà già, hay là bà ngoại. Lại còn thêm hiện tượng là một giây trước đang định nói điều A, thì một giây sau thấy mình đang nói điều A+1.

Nói trắng ra là chưa trẻ mà đã già. Hành động và lời nói thì luôn sớm hơn một nhịp (hoặc là nhiều nhịp).

Trong một lần ngồi nhìn nhận nghiêm túc về bản thân, tôi đã chọn keyword tiếp theo cho mình, đó là "kiên nhẫn". Từ một "bà già", tôi muốn trả mình về đúng tuổi. Già đúng thời điểm, và mọi thứ khác nữa, hãy về đúng thời điểm.

Tôi quyết định đổi môn thể thao đang chơi để tập một môn thật chậm và siêu chậm.

Trước đây tôi từng biết đến yoga và thiền, nhưng kể từ lúc biết cho đến thử làm, tôi đã mất 5 năm, để... không làm, và tin rằng mình không làm được. Nhưng may mắn thay, khi mình có một hạt giống gieo xuống đất thì ngày qua ngày, thêm một giọt sương, một chút không khí, một đám mưa... dần dần nó cũng nẩy mầm.

Một trong những giọt nước đó là cụm từ "nước chảy mây trôi" của mentor. Phải tự nhiên tới mức nước chảy cứ chảy, mây trôi cứ trôi. Không có sự xao động của nơ-ron thần kinh.

Đó là Goal thì là như vậy, còn Reality thì: vẫn sốt sắng với câu chuyện của người khác, vẫn lăng xăng tìm khe hở để cắt sao cho êm, vẫn săm soi coi nói câu này có mượt không...

Thế rồi bây giờ, tôi đã hít thở hít thở được một vài năm. Sự tĩnh lặng gia tăng đáng kể. 

Sự tĩnh lặng đến từ việc rèn luyện "ghi nhận, không phản ứng". Khi ngồi hít thở và quan sát bản thân, sẽ thấy đủ thứ, mà đa số là những chuyện tào lao, bốc đồng, trật nhịp của bản thân. Và điều mình làm, đó là luyện "không phản ứng" với những cảm xúc và những thước phim đó.

Khi có khả năng không phản ứng, thì ta có thể xử lý được mirror, trigger, sự kích hoạt những niềm đau cũ, những cú "trúng tim đen" khi nghe câu chuyện của người khác, hoặc đứng trước một sự việc đang xảy ra. 

Còn trong cuộc sống thì, nhờ không phản ứng mà trán bớt nhăn, máu bớt bốc, gân cốt bớt gồng, vai cổ bớt cứng, mặt bớt đăm chiêu, da bớt xạm, dáng đi bớt lầm lì, tay chân bớt vung vẩy, lời nói bớt cộc, sự có mặt của mình bớt gây căng thẳng, hành động bớt dư thừa... Khả năng là, có thể giúp cho quá trình lão hoá diễn ra chậm hơn. 

Sự tĩnh lặng chỉ là một trong số vô vàn những thứ khác mà bộ môn hít thở mang lại. Mỗi người sẽ có những mục đích riêng khi rèn luyện môn này. Riêng với tôi thì còn được tặng thêm hai lợi ích vật lý khác: chữa đau vai gáy và rối loạn tiền đình, hai triệu chứng của việc lệch đốt sống cổ, một combo đính kèm của khối văn phòng.

Tôi cũng hết lòng biết ơn những người bạn cùng thực hành, và nhất là những người không thực hành cùng nhưng tuần nào cũng dành thời gian nghe tôi kể chuyện về cái đốt sống cổ của tôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có muốn chia sẻ điều gì không?