Thứ Hai, 14 tháng 2, 2022

Tôi không biết mình muốn gì nữa...

 


Đây là một câu lừa.

Khi nói câu này thường thì nó không có nghĩa là chúng ta không có mong muốn gì. Bởi vì nếu thật sự như vậy thì chúng ta sẽ không có gì phải băn khoăn về nó.

Trường hợp 1, "Tôi không biết mình muốn gì" thường có nghĩa là "Tôi biết tôi muốn rất nhiều thứ nhưng bây giờ tôi hơi rối." Cái bẫy mà chúng ta thường hay rơi vào đó là muốn cái này nhưng bị cái kia, muốn cái kia nhưng bị cái nọ. Sau một hồi thì mọi thứ rối tung và không còn biết phải làm sao mới vừa lòng.

Trường hợp 2, "Tôi không biết mình muốn gì" thường có nghĩa là "Tôi rất muốn biết tôi có mong muốn nào to tát hay không", và như vậy là "muốn biết" cũng là một mong muốn. Trường hợp này có thể xảy ra khi chúng ta có nhiều mong muốn nho nhỏ và đều đạt được hết. Một số mong muốn to tát hơn thì chúng ta thấy không khả thi nên không muốn nữa, và kết quả là không có mong muốn nào đủ to để phấn đấu và cảm thấy hài lòng.

Trong cả hai trường hợp, điều khiến chúng ta phiền lòng nhất đó là "rào cản", thứ khiến chúng ta không làm được điều mình muốn, hoặc không dám muốn.

Tin vui ở đây là, "rào cản" không phải lúc nào cũng có thật. Việc của chúng ta là hãy kiểm chứng nó từ mọi góc nhìn.

Chủ Nhật, 6 tháng 2, 2022

Bạn có bao nhiêu nỗi sợ?

Ngồi kể tên nỗi sợ có vẻ không thú vị lắm. Liệt kê các sở thích, các công việc đã từng làm, các nơi đã đi qua, những mối tình... có vẻ vui hơn.

Như lẽ thường tình, tôi không muốn nói về nỗi sợ, đã sợ rồi còn nói làm chi nữa, muốn xua đuổi nó ra xa càng nhanh càng tốt. Với cả mình cũng đâu muốn người khác biết mình sợ cái này cái kia, lỡ người xấu mà biết được họ sẽ thao túng mình chứ chẳng đùa.

Cho nên ngoài chuyện sợ sâu và sợ rắn (là do bẩm sinh, không phải lỗi của tôi), thì tôi không muốn nhắc tới nỗi sợ nào cả.

Và rồi khi bước qua tuổi ba mươi, bắt đầu thích đặt câu hỏi, tại sao thế này, tại sao thế nọ, thì tôi mới bắt đầu nhận thấy có nhiều thứ phiền toái bắt nguồn từ những nỗi sợ.

Ví dụ như tôi sợ nghèo khổ, đó là do ám ảnh thời kỳ kinh tế nông nghiệp bao cấp. Tôi nhận ra rằng tôi luôn cố gắng học hành và làm việc cho thật tốt, thật hết khả năng và trên cả khả năng, không phải vì tôi thích trở thành ông này bà nọ, mà là do quán tính của tâm lý "thoát nghèo", và dù cho có kiếm được đủ ăn đủ mặc đi nữa vẫn sợ mai mốt nghèo đói trở lại, nên lại tiếp tục sấp mặt với công việc căng thẳng hơn, lương cao hơn. Rồi lương cao hơn, vẫn không thấy sung sướng, vì vẫn phải tiếp tục để phục vụ cho nỗi sợ, cho đến khi nhận ra điều này có vẻ không đúng cho lắm, vì lẽ ra mình phải vui mới phải.

Tôi cũng sợ mấy người đàn ông nhậu nhẹt bê tha, cũng là do tuổi thơ bị ám ảnh bởi mấy ông "hết thuốc chữa" trong xóm, bởi thế nên lớn lên nhìn thấy một người uống say là trong lòng trỗi dậy sự sợ hãi trộn lẫn với sự bất mãn, muốn tránh xa càng xa càng tốt. Mãi sau này tôi mới nhận ra là mình có thành kiến với họ, nhìn họ bằng nửa con mắt khinh bỉ, lỗi do mấy cái ông nào đấy hồi xa xưa.

Trong cuộc sống chúng ta không khó để bắt gặp những người hay có xu hướng phản ứng thái quá. Khác với tính cách drama thích thổi phồng sự việc, những người có phản ứng thái quá sẽ có cảm xúc rất thật, thật như cảm xúc của tôi trong các trường hợp trên (và trong một vài trường hợp khác, vì tôi có một số những nỗi sợ khác nhau). 

Cảm xúc không kiểm soát được là những rào cản trong cuộc sống. Khi tôi làm việc để vượt qua nỗi sợ, tôi cảm thấy áp lực và căng thẳng. Trong tâm trạng như thế, hiệu quả công việc không cao, và tôi không hài lòng với bản thân. Trái lại khi chúng ta làm việc vì một mục tiêu, chúng ta vui với từng bước nhỏ trên con đường đó, chúng ta hứng khởi và sáng tạo trong mỗi việc mình làm, và kết quả là chúng ta làm được nhiều hơn, hiệu quả hơn, và chúng ta hài lòng với bản thân hơn. Thay vì triền miên bị nỗi sợ rượt đuổi, chúng ta hãy chọn một con đường để đi và một mục đích để hướng tới.

Vậy thì kể tên nỗi sợ để làm gì?

Đó và vì bản thân nỗi sợ cũng có nỗi sợ của nó :). Mà nỗi sợ của nó là bị gọi trúng tên. Nó chỉ có thể hoạt động khi ở trong "bóng tối" và chúng ta không để ý đến nó hoặc cố trốn chạy hay xua đuổi nó. 

Khi bị gọi tên, bị mang ra ánh sáng, bị kể tội, bị theo dõi, bị chiếu tướng, thì nó cũng khó mà hoạt động được và trở nên vô hại.

Dân gian có câu "dai như đỉa". Đỉa là loài hút máu đáng sợ, nếu nó đang ở cùng ta mà ta không để ý, nó sẽ hút mãi hút mãi, nếu ta xua nó ra, hầu như là vô vọng, nếu ta băm nó ra trăm mảnh, nó trở thành trăm con.

Khi nỗi sợ bị gọi tên, nó sẽ giống như "đỉa phải vôi", buộc phải buông con mồi. Và để tiêu diệt nó, chúng ta cần làm thêm một vài bước nữa, nhưng việc đó thì dễ hơn nhiều so với việc nhận ra nó.

Bây giờ, bạn có mốn gọi tên nỗi sợ nào không?




Thứ Sáu, 28 tháng 1, 2022

Hãy hỏi vì sao làm abc, đừng hỏi tại sao không làm xyz

 


Lần đầu tiên mình được khai sáng điều này là từ ông sếp cũ. Đó là khi chúng tôi chuẩn bị mở thêm mảng kinh doanh mới và khởi đầu rất bé so với quy mô của những công ty khác đang có.

Khi mình bé nhỏ còn thế giới thì rộng lớn, mình sẽ thấy choáng ngợp, không biết phải làm gì, vì có quá nhiều thứ, nhất là khi nhìn ra ngoài kia, thấy người ta làm biết bao nhiêu là việc hay ho.

Nhưng chúng ta thì chưa làm được.

Trong buổi họp chiến lược, chúng tôi đang lao xao hoang mang thì sếp bảo là: Chúng ta hãy tập trung vào những điều chúng ta muốn làm và chúng ta có thể làm được. Và sếp từ chối nói về những điều mà ai kia đang làm nhưng chúng tôi không muốn làm hoặc không thể làm. Và khi chúng tôi tập trung, chúng tôi thấy rõ ràng, tự tin để hành động.

Khi tôi mang phương châm này vào cuộc sống, tôi thấy nó khá là thách thức. Đó là vì ở đây thiếu một ông sếp. Và thế là ai cũng lao xao về việc sao không làm cái này, sao không làm cái kia. Sao không đi thăm họ hàng, sao không lau dọn nhà cửa, sao không thay cái bóng đèn, sao không trang điểm, sao không đi họp lớp, sao không có người yêu, sao không sinh cho đủ hai đứa con....

Sáng nay tôi quyết định làm sếp của ngày hôm nay. Tôi nói: "Đừng hỏi tại sao không làm cái này hay cái kia, mà hãy hỏi vì sao làm cái nọ".

Nói xong tôi nghĩ đến ông sếp, tôi cảm thấy tôi đang làm sếp cuộc đời mình, ít nhất là trong 1 buổi sáng. Và nếu tôi có thể kéo dài phương châm này đến buổi chiều, tôi có thể làm sếp cuộc đời mình trọn cả ngày. Và những ngày hôm sau nữa, nếu được 365 ngày là tôi sẽ đủ 1 năm.

Thứ Tư, 26 tháng 1, 2022

Vì sao mãi không đi khám bệnh?

 


Lần đầu tiên bị "trật" khớp thái dương chắc cũng cách nay 7-8 năm hay 10 năm gì đó rồi. Nhưng mà nếu hỏi tại sao không chịu đi khám thì... Nghĩ mà xem, nếu như hỏi tại sao không làm cái này, không làm cái kia, không làm cái nọ, thì chắc phải hỏi đến nghìn câu hỏi.

Bây giờ tôi sẽ hỏi là vì sao sáng nay đi khám khớp hàm. Uhm, tôi thấy việc này không liên quan gì đến chuyện nên hay không nên, mà là bỗng dưng muốn, teen code dịch ra là "mình thích thì mình làm thôi".

Còn tại sao thích, thì đó là do thích :)

Với tôi thì nó thuộc về tâm lý. Tôi vốn ngại đi khám bệnh, nghĩ đến bệnh viện, nghĩ đến bác sĩ vừa vội vừa quạu, nghĩ đến chuyện làm giấy tờ, đóng phí, chạy qua chạy lại... là thôi không muốn nghĩ thêm nữa. 

Nhưng hôm nay thì tôi muốn chăm sóc bản thân. Rồi tôi thấy cái hàm của mình không được êm lắm. Nên tôi đi "chăm sóc" cái hàm của mình. Và thế là tôi vui hẳn. Đây là điều mình muốn, chứ không phải là điều mình "nên" làm, hay "phải" làm. 

Mà với tâm trạng tôi như vậy thì bác sĩ cũng không thể nào quạu với tôi được, vì tôi rất là nhẹ nhàng thân thiện mà. Một người bác sĩ toàn gặp bệnh nhân đau răng nhăn nhó, tự dưng thấy một chị gái tươi cười như vậy lẽ nào có thể quạu được. 

Và thật vậy, chị bác sĩ nói chuyện với tôi rất là ân cần và hơi khôi hài (tôi thấy bác sĩ nào cũng có máu khôi hài thì phải). Rồi sau đó khi tôi bày tỏ sự băn khoăn, trong một câu hỏi khác về chỉnh nha (làm đẹp đó), thì chị gái đã đi gọi anh phó khoa (đẹp trai) đến kiểm tra đủ thứ và tư vấn tận tình.

Bây giờ thì tôi "bớt ngại" đi BS nhiều lắm rồi. Bởi vì "chăm sóc sức khỏe", "chăm sóc chính mình" nghe có vẻ rất vui vẻ dễ chịu. Chúng ta xứng đáng được chăm sóc chứ nhỉ.

Thứ Hai, 24 tháng 1, 2022

Từ Fomo đến Jomo

 


Tôi có hơi chột dạ khi ai đó hỏi tôi có Fomo hay không. Trong lòng thì nghĩ là thôi đúng là mình Fomo rồi nhưng cảm thấy sai sai sao đó. Trong suốt khoảng thời gian đi làm, tôi luôn luôn ở trong lực lượng đi đầu của xu hướng marketing mới, công nghệ mới, ngành nghề mới. Tôi yêu thích điều đó. Nhưng rồi tôi nhận thấy mình cũng không còn vui sướng một cách đơn thuần, khi mà những năm gần đây các xu hướng công nghệ mới ra đời liên tục. Trong khi tôi đang tham gia ở xu hướng này, thì các xu hướng khác lại đang diễn ra ồ ạt khiến cho tôi mất tập trung. Tôi muốn bon chen :) Tôi muốn có tên trên bản đồ ở những lĩnh vực đó nữa :)

Từ khi mới bắt đầu đi làm, tôi đã bước vào lĩnh vực online, trong khi xung quanh bạn bè tôi không biết tôi đang làm gì. Tôi vui sướng với điều đó cho đến năm 2014, tôi lỡ nhịp không vào ngành ecommerce khi nó bắt đầu phát triển, sau đó là đến Martech, AI. Tôi thấy fomo. Đến năm 2017, tôi phải nhúng chân vào cho bằng được thì mới yên lòng.

Trong khi đó thì thế giới công nghệ phát triển càng nhanh hơn nữa, với sự bùng nổ của ngành kinh tế chia sẻ với Uber, AirBnB, thanh toán điện tử, coin. Bản thân tôi cũng lướt qua một vài nơi trong lĩnh vực Proptech, Healthtech.

Rồi đến một lúc nào đó tự dưng trong lòng điểm "boong" một tiếng, như là "giác ngộ" vậy đó. Làm việc trong giới marketing và quảng cáo, chúng tôi thường dịch chuyển rất nhiều, chúng tôi hay nói đùa là đi cho đến khi nào rơi trúng sweet spot (kiểu như là trúng tim) thì thôi.

Nói như vậy có nghĩa là chúng ta có thể rơi trúng sweet spot bất cứ lúc nào, và đó là lúc mà mình không còn quan tâm xem mình còn bỏ lỡ điều gì ngoài kia nữa không. Thay vào đó, mình vui cho họ. Khi mình đã có niềm vui riêng của mình, thật dễ dàng để hết Fomo (fear of missing out) và theo đuổi Jomo (joy of missing out).

Ngoài kia đang nói về blockchain, NFT, metaverse. Còn tôi sẽ quan sát Jomo của mình.

Thứ Bảy, 22 tháng 1, 2022

Khi người thương bỗng dưng kỳ quặc

 


Đây là em míu của bạn mình. Mình rất thích câu chuyện của em ấy. Mãi đến hôm nay mới xin được "tác quyền" để kể chuyện nên cho em lên chiếm sóng.

Bạn mình rất yêu quý em ấy, em ấy rất yêu quý bạn mình. Đang yên đang lành ngày ngày quấn quít bên nhau, tự dưng một ngày em ấy tha chuột chết, chim chết bỏ lên giường cô chủ xinh đẹp. Khỏi phải nói là cô chủ đã nhảy lên như thế nào, vừa dọn dẹp hiện trường vừa bực tức mắng mỏ chú mèo.

Chú mèo rất buồn....

Rồi sau đó lại hết giận nhau, rồi lại yêu thương, và rồi... lại mang chuột chết để lên giường!!!

Cô chủ bức xúc....

Và rồi cô chủ đã quyết định tìm hiểu nguyên nhân của việc này, nhưng míu là mèo, míu không giải thích được, nên cô đi hỏi Google. Và thật xúc động thay, "chuột chết" trong từ điển của mèo là "thức ăn ngon". Chắc nó thấy cô chủ không tự đi kiếm ăn được nên mới chia sẻ đồ ăn của nó với cô chủ, vậy mà... Vì thế míu rất buồn.

Vậy là lần sau khi míu lại tiếp tục làm việc đó, cô chủ đã cố gắng không nhảy dựng lên nữa, mà ân cần nhận quà, cảm ơn, khen ngợi, và giải thích với míu là míu không cần làm thế nữa.

Sau đó thì em ấy không làm thế nữa thật.

Mình rất thích câu chuyện này, thích cả hai nhân vật. Đôi khi mình thấy mình giống míu. Lắm khi mình chỉ muốn được ghi nhận một lần, nhưng mà không được, nên cứ cố làm hoài, và không hiểu sao người ta có thể không nhìn thấy điều đó, lại còn phang ngang như thế. Rồi cũng có khi mình thấy mình như cô chủ, không biết phải làm gì với cái sự kỳ quặc của ai đó. Giận thì giận, mà thương thì thương. Thương rồi lại giận, thiệt là mệt quá đi đó mà.

Bởi người ta nói "có hiểu mới có thương" quả không sai. Và vì thương, nên mới có động lực đi tìm hiểu. Cho nên là phải có cả hai!

Thứ Sáu, 21 tháng 1, 2022

Tự mình thoát ế

"Thoát ế" là một trong những chủ đề yêu thích của mình khi nhận coach. Vì mình cảm thấy tình yêu là con đường cực ngắn để đi đến hạnh phúc, và con đường này nó lại còn lãng mạn và đầy bất ngờ nữa.

Nếu bạn muốn tự coach cho chính mình, bạn sẽ hỏi câu hỏi nào?

Với mình, câu hỏi mà mình thấy "gây thức tỉnh" nhất đó là "Bạn muốn cho mình bao nhiêu thời gian để bơi ra khỏi tình trạng FA này?" Mọi người thường vui vẻ trả lời rằng muốn thoát ế trong vòng 3 tháng, 6 tháng, 1 năm, hay là ASAP. Nhưng nghĩ đến chuyện "bơi ra" thì... nó lại trở nên mông lung vời vợi, và muốn "quay xe", đi hỏi thầy bói cho rồi.

Sau khi có đáp án rồi, bạn hãy thử câu hỏi này: "Đến lúc đó, tôi sẽ trở nên như thế nào: dung nhan, thần thái, phong cách, sự nghiệp, gia đình, thời gian, một ngày trôi qua như thế nào, đi đâu, gặp ai, nói gì, hét lên ra sao.....". 

Để vẽ lên hết những thứ đó, bạn sẽ cần một ít thời gian. Đừng vội nhé, nó sẽ chẳng mất bao nhiêu trong số mấy chục năm cuộc đời của bạn đâu, nên hãy cứ từ từ và tận hưởng công việc tưởng tượng này. Một số người có thể cảm thấy không dễ, hoặc không muốn làm điều này nếu bạn có "thâm niên" ế lâu. 

OK, nếu không trả lời thì sao? Mình xin chia sẻ sự đồng cảm với bạn, người nhận được nhiệm vụ là "bơi tới đằng kia" nhưng cái người giao nhiệm vụ lại chỉ lạnh lùng buông một câu lệnh mà không hề mô tả "ở đằng kia" có gì. Vậy bây giờ, bơi, hay không bơi? Bơi, thì mông lung. Không bơi, thì bất hòa nội bộ.

Lúc này, vận động viên có thể đã nảy sinh ra được một loạt những câu hỏi khác cần được trả lời. "Bây giờ mình sẽ nói về phần nào trong bức tranh đó nhỉ?" Hãy thảo luận một cách hòa thuận với nhau nhé.

Đến đây, bạn đã làm được 1 việc, đó là "dám mơ ước". Bạn muốn ôm ấp giấc mơ hạnh phúc của mình bao lâu tùy thích, tùy vào deadline mà bạn đã đặt ra. Đối với mình thì, trong mọi giấc mơ, mình thích giai đoạn này nhất. Cứ sung sướng với nó đi, trước khi giai đoạn gian khổ kéo đến, đó là giai đoạn hành động.

Sau khi ôm ấp ước mơ hạnh phúc của mình chán chê rồi, bây giờ là lúc cần thực hiện. Nhưng trước khi bắt tay vào làm, đừng quên một việc cực kỳ quan trọng, đó là đặt tên lại cho nhiệm vụ của mình.

"Thoát ế" là nhiệm vụ đặt ra cho người ế. Thoát ế là cố gắng thoát ra khỏi sự thất bại, sự bất công của ông trời, sự đen đủi của số phận. Đó không phải là tâm thế phù hợp để hành động. 

Hãy đổi nhiệm vụ của mình thành "đi kiếm người yêu", đó là nhiệm vụ của một người đang khát khao, rộng mở, lạc quan, sẵn sàng bước tới. Thay vì nói với xung quanh là tôi đang "ế trong tư thế", hãy nói là tôi "đang kiếm người yêu". Thay vì mặc áo có in chữ FA, hãy mặc áo có in chữ DKNY.

Thật can đảm nhỉ. Nếu bạn thấy chưa làm được, cứ hãy quay về giai đoạn trước đó, ôm ấp ước mơ của mình, bao lâu cũng được. Bạn cũng có thể nhảy qua nhảy lại giữa hai bước này bao nhiêu lần tùy thích. Nếu mình là Coach của bạn, mình cũng sẽ vui vẻ nhảy qua nhảy lại cùng bạn.

Nếu như cuối cùng bạn đã sẵn sàng để hành động, xin chúc mừng, quãng đường phía trước tuy có thể dài có thể ngắn, nhưng khả năng thành công là trong tầm tay. Nào hãy đi lấy giấy bút và pha một ly cà phê, rồi ngồi xuống làm một bản kế hoạch cho ra trò!