Thứ Tư, 22 tháng 10, 2025

"Luôn sai thời điểm"



Ờ thì đó là tôi nhận ra trước đây mình luôn như vậy.

Giờ thì đỡ rồi.

Cách đây ít lâu, tôi ngồi với mentor để xem lại phiên khai vấn mà tôi đã xin phép khách hàng được ghi âm và nộp về cho thầy.

Điều thầy mentor ghi nhận nhiều nhất, đó là năng lượng tĩnh lặng của tôi trong phiên coaching đó.

Sự tĩnh lặng đã giải phóng tôi khỏi sự vướng mắc về việc nói cái gì, hỏi câu gì vào lúc nào. 

Khi mà bên trong vẫn còn tính toán, cân chỉnh về thời điểm, thì khổ thay, nó thường luôn sai. Khi mức độ lăng xăng ở mức nhẹ nhẹ, thường là nó đi sớm hơn một nhịp. Còn khi vướng vào bối rối, thì nó đi trễ hơn nhiều nhịp.

Khi đủ tĩnh lặng, lạ thay, câu nói sẽ tự rơi đúng thời điểm mà không cần đến các nơ-ron thần kinh.

Nhìn lại thì tôi thấy mình đã trật nhịp được mấy chục năm rồi, từ khi tôi bắt đầu có nhiệm vụ, có KPI trong đời. Tôi đi học sớm hơn các bạn 1 năm. Chưa học xong cái này tôi đã bắt đầu học thêm cái khác. Đang làm việc này thì tôi bắt đầu nghĩ chuyện kia. 

Tánh lo xa, nghĩ trước, nên được bạn bè gọi là bà già, hay là bà ngoại. Lại còn thêm hiện tượng là một giây trước đang định nói điều A, thì một giây sau thấy mình đang nói điều A+1.

Nói trắng ra là chưa trẻ mà đã già. Hành động và lời nói thì luôn sớm hơn một nhịp (hoặc là nhiều nhịp).

Trong một lần ngồi nhìn nhận nghiêm túc về bản thân, tôi đã chọn keyword tiếp theo cho mình, đó là "kiên nhẫn". Từ một "bà già", tôi muốn trả mình về đúng tuổi. Già đúng thời điểm, và mọi thứ khác nữa, hãy về đúng thời điểm.

Tôi quyết định đổi môn thể thao đang chơi để tập một môn thật chậm và siêu chậm.

Trước đây tôi từng biết đến yoga và thiền, nhưng kể từ lúc biết cho đến thử làm, tôi đã mất 5 năm, để... không làm, và tin rằng mình không làm được. Nhưng may mắn thay, khi mình có một hạt giống gieo xuống đất thì ngày qua ngày, thêm một giọt sương, một chút không khí, một đám mưa... dần dần nó cũng nẩy mầm.

Một trong những giọt nước đó là cụm từ "nước chảy mây trôi" của mentor. Phải tự nhiên tới mức nước chảy cứ chảy, mây trôi cứ trôi. Không có sự xao động của nơ-ron thần kinh.

Đó là Goal thì là như vậy, còn Reality thì: vẫn sốt sắng với câu chuyện của người khác, vẫn lăng xăng tìm khe hở để cắt sao cho êm, vẫn săm soi coi nói câu này có mượt không...

Thế rồi bây giờ, tôi đã hít thở hít thở được một vài năm. Sự tĩnh lặng gia tăng đáng kể. 

Sự tĩnh lặng đến từ việc rèn luyện "ghi nhận, không phản ứng". Khi ngồi hít thở và quan sát bản thân, sẽ thấy đủ thứ, mà đa số là những chuyện tào lao, bốc đồng, trật nhịp của bản thân. Và điều mình làm, đó là luyện "không phản ứng" với những cảm xúc và những thước phim đó.

Khi có khả năng không phản ứng, thì ta có thể xử lý được mirror, trigger, sự kích hoạt những niềm đau cũ, những cú "trúng tim đen" khi nghe câu chuyện của người khác, hoặc đứng trước một sự việc đang xảy ra. 

Còn trong cuộc sống thì, nhờ không phản ứng mà trán bớt nhăn, máu bớt bốc, gân cốt bớt gồng, vai cổ bớt cứng, mặt bớt đăm chiêu, da bớt xạm, dáng đi bớt lầm lì, tay chân bớt vung vẩy, lời nói bớt cộc, sự có mặt của mình bớt gây căng thẳng, hành động bớt dư thừa... Khả năng là, có thể giúp cho quá trình lão hoá diễn ra chậm hơn. 

Sự tĩnh lặng chỉ là một trong số vô vàn những thứ khác mà bộ môn hít thở mang lại. Mỗi người sẽ có những mục đích riêng khi rèn luyện môn này. Riêng với tôi thì còn được tặng thêm hai lợi ích vật lý khác: chữa đau vai gáy và rối loạn tiền đình, hai triệu chứng của việc lệch đốt sống cổ, một combo đính kèm của khối văn phòng.

Tôi cũng hết lòng biết ơn những người bạn cùng thực hành, và nhất là những người không thực hành cùng nhưng tuần nào cũng dành thời gian nghe tôi kể chuyện về cái đốt sống cổ của tôi.

Thứ Sáu, 17 tháng 10, 2025

ĐI QUA TUỔI 40 (6)

 


THÂN TÂM TƯƠNG ỨNG

Tôi không phải là học sinh giỏi trong khoá thiền. 

Tôi ngồi ở giữa lớp, ở phía trên tôi người ta ngồi được khá hơn tôi nhiều. Tôi tê chân, tôi mỏi lưng, tôi buồn ngủ. À mà, sau này tôi mới biết là ở phía sau tôi mọi người còn chật vật hơn thế. Ban tổ chức có lẽ đã đánh giá cao hồ sơ của tôi nên cho tôi ngồi trên một chút.

Chúng tôi ăn chay, ăn ít, ngủ ít, không giao tiếp, không đọc, không viết. Chỉ có ngồi thiền, đi dạo, vệ sinh cá nhân, ngủ.

Trong thiền đường, các thiền sinh ngồi phía trước tôi là các thiền sinh cũ. Họ thật thoải mái. Trong khi đó những thiền sinh mới như tôi không thể qua được một thời thiền mà không giải lao tại chỗ ba bốn lần, hoặc hơn. 

Chúng tôi được dạy tập trung vào hơi thở, và kéo ý thức trở về mỗi khi thấy nó không còn ở cùng hơi thở nữa. Tôi bắt đầu tò mò, tâm trí của mọi người đang làm gì? Điều gì đang diễn ra bên trong họ? Rồi tôi nhận ra rằng trong phần lớn thời gian, tâm trí tôi không ở cùng hơi thở. Và tôi vẫn luôn ngồi xiêu vẹo, và giải lao thường xuyên trong suốt thời thiền.

Và rồi tôi bắt đầu nhận ra rằng, cái sự xiêu vẹo, nghiêng ngả của tôi là một biểu hiện không giống ai, trừ một thiền sinh nữa ở phía trước cũng có biểu hiện tương tự. Trong khi các thiền sinh khác có vẻ ngày càng ổn định hơn, thì chúng tôi ngày càng động đậy nhiều hơn. Phát hiện này làm cho tôi phân tâm.

Trong 10 ngày của khoá thiền, chúng tôi ngồi khoảng 100 giờ. Mỗi người được gặp riêng người hướng dẫn hai lần, mỗi lần hai phút. Đó là 4 phút mà chúng tôi được nói, còn lại là im lặng. 

Tôi nói với Cô về vấn đề của mình. Về cơ bản là, tôi không thể ngồi yên được vì cơ thể không chịu ở một tư thế nào cả. 

Cô bảo rằng đó là do cơ thể tôi không cân bằng, do bị tắc nghẽn bên trong khiến nó không lưu thông được. Trong đầu tôi nhảy chữ, “bế tắc”, và tôi hơi ngạc nhiên vì tôi vẫn đi đứng bình thường. Rồi Cô nói thêm rằng, cơ thể không thông thì nghĩa là trong lòng cũng không thông, vì thân và tâm tương ứng với nhau.

Tôi ngạc nhiên lẫn chút thú vị về chuyện “thân tâm tương ứng”. Tôi mang đến đây một trái tim thất bại và cầu mong. Không chỉ riêng việc tôi phải nghỉ làm vì hết năng lượng, mà còn là vì việc ly hôn. Đi lại ở toà án, đơn từ, đối mặt với chồng, có lỗi với con, là một nửa nguyên nhân làm cho tôi gục ngã. Tôi có bao nhiêu là oán trách, tiếc nuối, khổ sở, áp lực. Tôi đã nghĩ rằng lúc ngồi thiền, tôi sẽ nhìn thấy những điều đó, và tháo gỡ chúng đi. Nhưng giờ thì, tôi thậm chí còn không có cơ hội đó, vì tôi không thể thiền, bởi vì tôi không thể ngồi yên để nhập thiền. 

Điều này nghe có vẻ thê thảm, nhưng đồng thời cũng đưa đến cho tôi một ánh sáng mới. Có lẽ, mọi việc không như tôi nghĩ. Có lẽ, nỗi khổ của tôi không nhiều như tôi nghĩ. Mà trên tất cả, là tôi cần chăm sóc bản thân mình, từ cái thân của mình trước, rồi mới đến cái tâm. 

Nguyên tắc ở đây thật đơn giản: “Vấn đề nào nổi lên đầu tiên, thì đó là cái cần giải quyết trước.” 

Sự giản đơn này giúp tôi chấm dứt được việc lần mò trong đám rối của mình xem bây giờ mình cần làm gì, và làm gì trước tiên.

Tôi bắt đầu chú ý đến những phản ứng của cơ thể mình trong khi ngồi. Tôi thấy nó không nghiêng ngả một cách ngẫu nhiên, mà theo thứ tự. Đó là một quá trình tự điều chỉnh để về tư thế đúng, bắt đầu từ chân, và dần di chuyển theo cột sống lên thắt lưng và lưng trên. Một ngày ngồi thiền là một ngày vật lộn để chỉnh đốn tư thế. 

Đến tối khi ngả lưng xuống giường, tôi nghe thấy tiếng mạch đập ở những nơi đau mỏi. Tiếng mạch đập dồn dập như là một ống nước đang bị nghẹt cần được khai thông. Tôi nhận ra rằng, tình trạng khẩn cấp này đã luôn như vậy, thời gian có lẽ tính bằng đơn vị chục năm. Nhưng tôi không hề hay biết. 

Cơ thể luôn tìm cách báo cho ta tín hiệu, chỉ là ta không đủ quan tâm để mà thấy, mà biết.

Thứ Ba, 14 tháng 10, 2025

CHUYỆN CON MÈO DẠY HẢI ÂU BAY (Và vì sao Sếp cần biết coaching)


Làm thế nào mà một con mèo lại có thể dạy hải âu bay, trong khi nó không biết bay, và bản năng của nó là vùi dập con chim mới phải.

Trong truyện, chú mèo Zorba mập ú đã nhận một nhiệm vụ bất khả thi mà không hề do dự: không ăn quả trứng, chăm sóc nó đến khi nở, và dạy cho hải âu con biết bay.

Trong đời sống xã hội, đó là việc mà một người lãnh đạo cũng sẽ làm. Đó là nuôi dưỡng tài năng và giúp họ làm được những điều mà tài năng của họ có, chứ không phải chỉ có dạy họ làm những gì mà người lãnh đạo đã làm được.

Người sếp thực thụ cũng biết tài năng của chính mình, không sợ bị vượt mặt, không ngu dân, không kìm hãm người dưới.

Để phát triển người khác, người sếp cần có một cái tâm trong sáng. Như Zorba, đó là tình yêu, trách nhiệm với lời hứa, và là phẩm chất.

Kế đến, đó là kỹ năng coaching. Mèo không thể dạy kỹ năng bay cho hải âu, mà chỉ có thể cho hải âu niềm tin về khả năng của mình, và mèo ở đó nâng đỡ, cũng như đi tìm hết tất cả sự hỗ trợ của cộng đồng (mà toàn là không biết bay) để giúp hải âu.

Trong cộng đồng hay trong công sở cũng vậy, một trong những nhiệm vụ của người lãnh đạo là cần phải xây dựng thế hệ kế tiếp, và khi đó, kỹ năng coaching là vô cùng cần thiết. Nếu sếp chỉ có dạy những điều mình đã biết, thì nhân viên chỉ trông chờ vào sếp, không phát huy sáng tạo, không chịu trách nhiệm với kết quả. Trong khi đó thì sếp vẫn luôn việc ngập đầu và miệt mài gánh team.

Điều này cũng không còn là mới nữa. Những năm gần đây, kỹ năng coaching đã trở thành một yêu cầu đối với cấp quản lý trong các tập đoàn. Những công ty mình làm thời gian sau này đều có chương trình đào tạo kỹ năng coaching và triển khai văn hoá coaching, có những nơi còn có chương trình coaching nội bộ mà coach chính là các anh chị cấp quản lý.

Vì thế, kỹ năng coaching trước đây có thể là lợi thế của người đi làm, nhưng rồi đến một lúc nào đó nó sẽ trở thành yêu cầu tất yếu đối với các cấp quản lý, và nhất là các "sếp lớn", trong các công ty.

Thứ Bảy, 11 tháng 10, 2025

TINH THẦN SỐNG CỦA SẾP TÔI VÀ CÁI CHẾT CỦA CÂY BÔNG HỒNG



Câu chuyện thứ nhất: Sếp tôi

Sếp là người đã truyền cảm hứng để tôi đi học coaching, vì tôi muốn trở thành "người sếp biết coaching" giống như sếp.

Một lần nọ, công ty cho sếp tôi lên sóng chương trình Ask Me Anything. Dĩ nhiên đứa fan hâm mộ như tôi sẽ nhào vô hỏi liền. 

Tôi hỏi sếp là sếp có những việc nào sếp nhất định phải hoàn thành trước khi chết (tôi là đứa mê bucket list, nên muốn biết thần tượng của mình có cái gì trong cái danh sách của ổng).

Ổng trả lời tôi có 1 chữ. "Sống".

Lúc đó trong tôi bật lên vài thứ. "Nho thâm". "Hơi đanh đá". "Hơi hiểu hiểu nhưng lý thuyết quá, cụ thể thì "sống" là làm cái gì?".

Câu chuyện thứ hai: cây bông hồng

Nhà tôi có cây bông hồng giống Pháp, tôi mê ngất ngây. Trong một lần nọ, tôi nảy ra ý tưởng là cho nó đẻ con bằng cách giăm cành. Nghĩ là làm, tôi mày mò học cách giăm cành. Làm một loạt, cuối cùng cũng có một cành lên thành cây mới. Quá là vui sướng. Và, khi cây cao được hơn gang tay, thì nó bắt đầu ra cái nụ đầu tiên. Tôi quá bất ngờ.

Nhưng bất ngờ hơn, là ông bạn bảo, cái cây này quá nhỏ, nó không chịu nổi cái bông này đâu, phải cắt cái nụ đi.

Đời nào! Cái cây nó tự biết lượng sức mình chứ.

Thế là cây bông hồng thiếu nhi đã ra hoa, đẹp không kém gì cây mẹ. Tất nhiên là cây hoa không chết (tôi đã bảo mà). 

Vài tuần sau, tôi quyết tâm đưa cây bông hồng của mình lên một tầm cao mới, đưa nó vào một cái chậu xứng đáng hơn cái bầu đất mà nó đang ở.

Và rồi thì... đến đây thì nó chết...

...Lòng tôi cũng héo theo nó. 

Đến khi không còn hy vọng gì nữa, tôi thấy cần phải rút ra bài học cho mình. Tôi bèn rút cái cây lên để khám tử thi. 

Điều làm tôi nhớ mãi cho đến bây giờ, đó là, cây bông hồng của tôi, đơm hoa rực rỡ, nhưng toàn bộ rễ của nó chỉ có 1 chiếc duy nhất, mảnh như sợi chỉ, và rất ngắn. 

Thay vì tập trung phát triển bộ rễ, nó đã tập trung để ra hoa.

Người chủ nhân như tôi, không hề biết chuyện này, đã gây ra cái chết tức tưởi cho cây bông cưng yêu, khi cho rằng nó có thể vượt qua được một chuyến dời nhà.

Câu chuyện bây giờ

Từ dạo đó tôi đã thôi trồng hoa và chuyển sang nuôi mèo. Con mèo biết cách bày tỏ nhu cầu sống của nó hơn là cây bông. Nó cũng có khả năng hơn trong việc chịu trách nhiệm với việc "sống" của nó. 

Con người thì càng có năng lực hơn nữa trong chuyện này. À mà, không chỉ kỹ năng chịu trách nhiệm, mà mức độ "báo thủ" của loài người cũng cao hơn loài mèo. Những khi thấy con người xử lý việc "sống" của mình quá cồng kềnh, tôi sẽ quay về học tập con mèo của tôi.

Thứ Sáu, 10 tháng 10, 2025

10/10: NGÀY SỨC KHỎE TINH THẦN THẾ GIỚI

 World Mental Health Day: Know the warning signs, seek help > Defense  Logistics Agency > News Article View


Ngày 10/10 năm trước, công ty cho nghỉ 1 ngày để thể hiện sự quan tâm đến việc giảm stress và nâng cao cao sức khoẻ tinh thần cho đội ngũ.

Ngày 10/10 năm nay, mình đi chăm sóc sức khoẻ tinh thần cho "người ta", trong một chương trình ngắn hạn về thông minh cảm xúc dành cho lãnh đạo doanh nghiệp, đối tượng là các quản lý cấp trung ở một doanh nghiệp nọ.

Nhớ lại hồi đó mình cũng từng là học viên, cũng được công ty mời giáo viên xịn có bằng PCC về dạy. Đến phần thực hành giao tiếp những chủ đề khó (đưa phản hồi, thông báo kết quả đánh giá, chấm dứt hợp đồng...), tụi mình thay phiên "làm sếp" lẫn nhau để thực hành phần giao tiếp.

Lần này mình ở trong đội ngũ của LCV đi đào tạo cho nhà người ta. Chợt nhớ lại chuyện xưa và không khỏi so sánh: phần thực hành của lớp bây giờ "nặng đô" hơn rất nhiều. 

Tụi mình mang đến lớp học một dàn cast (diễn viên thực tế) để các Manager thực hành. Một trải nghiệm vô cùng hồi hộp vì các anh chị không đoán được "nhân viên" kia sẽ phản ứng như thế nào. Và các "diễn viên" của LCV đều là những người rèn luyện thông minh cảm xúc, nên có thể kết nối cảm xúc một cách vô cùng chân thực. Buồn, khóc, giận, bật sếp... các chàng trai cô gái đã đưa các Manager qua những cung bậc lên xuống như đi tàu lượn roller coaster. Và cũng từ đó mà mỗi người có bài học về sự quan sát chính mình, được nghe cố vấn và rút ra kinh nghiệm cho lần sau.

Quả thật là qua thời gian mọi thứ đều tiến triển không ngừng. Trải nghiệm training bây giờ quá đỉnh so với khi xưa.

Thứ Năm, 9 tháng 10, 2025

LIFE COACH LÀ GÌ? (Không phải là huấn luyện viên cuộc sống.)

 

Không phải là huấn luyện viên cuộc sống, cũng không phải là “dạy đời”. Chữ coach ở đây không phải là “huấn luyện viên” giống như huấn luyện viên thể thao. Ngược lại, life coach là người “không dạy”, bởi vì khi họ dạy, thì họ sẽ không còn là life coach nữa.

Phân biệt các hình thức:

  • Training: đào tạo dạy kiến thức và kỹ năng cho nhiều người theo cách giống nhau.
  • Consulting: tư vấn dựa trên một công thức thành công nào đó.
  • Mentoring: cố vấn dựa trên kinh nghiệm của người đi trước, dành riêng cho cá nhân hoặc một nhóm nhỏ theo nhu cầu thực tế của nhóm đó.
  • Coaching: phát huy năng lực của người được coach dựa trên chất liệu và tiềm năng của chính người đó, không dựa vào kinh nghiệm của coach.

Vì vậy, life coach là ngược lại của huấn luyện viên cuộc sống mới đúng.

Vì vậy, để sử dụng life coach, thì người coachee cần có: chất liệu cuộc sống, tin rằng mình có tiềm năng chưa khám phá, khả năng tự nhận thức, và cam kết hành động (bất kể là hành động nhỏ hay lớn).

Những người chưa cần dùng life coach: trải nghiệm còn ít, trên đời còn quá nhiều thứ để học → nên tập trung đi học từ người khác. Khi nào học rồi, biết rồi, nhưng vướng khúc mắc gì đó trong lòng nên chưa làm được → cần life coach để xử lý đúng chỗ đang mắc.

Những trường hợp không dùng được life coach: 

  • Đang có dấu hiệu mất ổn định về nhận thức (bị trầm cảm, say, mất điều khiển…). Họ cần một người điều trị hơn là một người coach.
  • Không có nhu cầu thay đổi hoặc không muốn thay đổi. Mục đích của coaching là giúp ai đó thay đổi từ điểm này sang một điểm khác. Nói cách khác, để coaching được thì cần có một mục tiêu để hướng tới.
  • Không muốn, hoặc không sẵn sàng để người khác nghe câu chuyện của mình. Nếu vậy thì self coaching cũng có thể phát huy tác dụng trong trường hợp này.

Hiện tại, life coach được dùng phổ biến với nghĩa tiếng Việt là “khai vấn”, được dịch bởi một học viên khoá kỹ năng life coach của LCV.

Không phải là “huấn luyện viên cuộc sống”, thì người khai vấn sẽ làm gì?

Theo Liên đoàn khai vấn quốc tế ICF, khai vấn là quá trình đồng hành để kích thích tư duy và phát huy sáng tạo nhằm phát huy năng lực cá nhân và công việc chuyên môn. (Link tham khảo).

Theo đó, ICF cũng mô tả 8 kỹ năng của người khai vấn, có thể hiểu đó là 8 công việc mà người life coach cần làm. Trong đó có những công việc quan trọng như:

#3. Cùng với khách hàng xác định mục tiêu mà coachee muốn đạt được.

#6. Lắng nghe sâu, hiểu coachee theo cách giữa người với người, cả những điều coachee nói và những điều coachee không nói.

#7. Khơi gợi nhận thức của coachee về bản thân họ và rút ra bài học kinh nghiệm, cả thành công lẫn thất bại, từ đó coachee biết được mình cần làm gì tiếp theo.

#8. Đồng hành cùng quá trình phát triển của coachee, cùng xác định kế hoạch hành động và theo dõi tiến độ hành động.

Và những điều mà người life coach không làm:

  • Không đề nghị coachee chọn mục tiêu hoặc kế hoạch hành động theo sáng kiến của coach.
  • Không đưa lời khuyên dựa trên kinh nghiệm của bản thân coach.
  • Không dẫn dắt coachee đi theo hướng suy nghĩ của coach (câu hỏi trá hình).
  • Không nhận xét, bình luận về câu chuyện hay lựa chọn của coachee.

Như vậy, life coach rất không phải là một người “huấn luyện viên cuộc sống”, mà là một người chia sẻ, hỗ trợ, đồng hành, và đồng minh trên con đường hướng đến mục tiêu của người coachee.

Thứ Tư, 8 tháng 10, 2025

ĐI QUA TUỔI 40 (5)

 


BA NĂM DẪN ĐẾN MỘT NGÀY

Lần đầu tiên tôi nghe nói về khoá thiền là từ một người đồng nghiệp trong phòng ban của mình từ ba năm trước đó. 

Cậu ấy trẻ hơn tôi nhiều, nhưng là một người trầm tĩnh và ít tham gia vào những chuyện ồn ào nơi công sở. Cậu nói rằng đó là một trải nghiệm rất đặc biệt, rất đáng thử. Và cậu cũng nhấn mạnh rằng chỉ có thể tự mình đi và tự trải nghiệm lấy, chứ cậu khó mà mô tả được. 

Lúc đó tôi đã nghĩ bụng, nghe cũng hay, nhưng đi một mình buồn lắm, đợi khi nào cậu ấy muốn đi nữa thì tôi sẽ đi cùng. Nhưng cậu nhất quyết bảo rằng không phải vậy. Vì đây là trải nghiệm “một mình, quay về với chính mình”, 10 ngày không giao tiếp với ai, vì vậy, đi một mình thì tốt hơn là đi cùng với một ai đó. Trường hợp mà trong đoàn có người quen, thì cần báo với ban tổ chức để họ sắp xếp ở riêng và ngồi xa ra để tránh giao tiếp nhất có thể.

Hồi đó, tôi chưa thấy mình hợp với khung cảnh một mình kiểu vậy, nên tôi ậm ừ rồi thôi. Nhưng vì tính tò mò, tôi thấy chuyện này cũng thú vị, và thế là tôi mang kể chuyện này với sếp. 

Sếp tôi đã làm việc ở công ty ba năm. Lúc ấy công việc lẫn chuyện gia đình của sếp đang gặp nhiều rối rắm. Tôi biết vậy, nhưng cũng không giúp được gì hơn cho sếp, người đang ở bơi ở một tầng cao hơn.

Hai tháng sau đó, sếp đã nghỉ việc, và sếp nhắn với tôi rằng, sếp đã ghi danh khoá thiền, khi nào về sếp sẽ kể tôi nghe.

Vậy đó. Trong khi tôi còn đang mơ hồ không biết đến ngày nào mình mới đi, và liệu mình có đi hay không nữa, thì sếp đã cho tôi thấy rằng, chuyện đó có thể xảy ra bất cứ lúc nào mình muốn.

Một năm sau, đó là bây giờ. Tôi đã ở đây. Trong một thiền viện.